Lúc này, một ninja y tế đang nói chuyện với Maito Gai. Khuôn mặt ninja y tế khe khẽ thở dài một hơi: “Thằng nhóc bị thương khá nặng nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là...” Giọng nói hắn mang theo ngập ngừng: “E rằng sau này thằng bé không thể thành ninja nữa!”
Vụt!
“Hãy để tôi thử xem!” Naruto đi đến bên cạnh Rock Lee. Bàn tay hắn xuất hiện chakra màu xanh tràn ngập sinh mệnh lực. Chakra theo điểu khiển hắn bắt đầu thẩm thấu vào trong cơ thể Rọck Lee. Ngay sau đó thấy được cảnh tượng bên trong, khuôn mặt Naruto tái đi. Đến cuối cùng hắn hoá thành một tiếng thở dài rồi xoay người rời đi.
“Thế nào, Naruto!?” Khuôn mặt Sakura mang theo sự chờ mong nhìn về phía Naruto. Đôi mắt loé lên hy vọng đáng tiếc có lẽ nàng phải thất vọng.
“Xin lỗi, Sakura, năng lực tôi không phải vạn năng!” Naruto lắc lắc đầu đáp lại.
“Không thể nào!” Vẻ mặt Sakura dại ra khi nghe những lời này, cô lên tiếng hỏi: “Không phải Hinata bị thương nặng như vậy, cậu cũng có thể dễ dàng chữa khỏi sao?”
“Lee thương không giống như Hinata!” Hai tay Naruto ôm lại trước ngực, hắn mở miệng nói: “Hinata mặc dù bị thương rất nặng ngay cả tim cũng bị thương nhưng tình trạng cậu ấy không giống với Lee. Thân thể Lee thương rất nặng, các mảnh xương nhỏ găm khắp nơi. Nếu như mình tuỳ tiện tiến hành trị liệu mà không loại bỏ những mảnh xương này đi, e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Lee. Xin lỗi, y thuật mình chưa đủ để có thể thực hiện cuộc phẫu thuật này.”
“Trân đấu tiếp theo xin được bắt đầu!” Hayate Gekkou ho khan vài tiếng sau đó lên tiếng nói: “Mời hai tuyển thủ Kinuta Dosu và Akimichi Choji lên sân đấu!”
Thân ảnh to béo đi xuống phía dưới sân khấu đối mặt với ninja làng Âm thanh. Naruto biết được Akimichi Choji vốn là bạn cùng lớp của hắn. Người này thuộc về gia tộc Akimichi sử dụng bí thuật. Bí thuật bọn họ có thể chuyển đổi chất béo thành chakra chính vì vậy gia tộc Akimichi đều vô cùng to béo. Họ ăn rất nhiều để tích mỡ cho chiến đấu. Các phần thân thể có thể thông qua bí thuật tiến hành bội hoá tức có thể biến thành khổng lồ.
Nhớ đến loại bí thuật này, Naruto không nghĩ tới được loại bí thuật này không biết có thể bội hoá nơi đó hay không? Hắn nhìn về phía Temari một chút sau đó nở nụ cười. Một nụ cười vô cùng mê người nhưng Temari lại cảm giác được một trận lạnh lẽo. Sakura tò mò muốn nói chuyện với Naruto nhưng Naruto chỉ mỉm cười nhìn về phía nàng, hắn khẽ liếc qua bộ ngực Sakura. Không biết thuật bội hoá tại nơi này có tác dụng hay không nữa?
“Naruto...” Một lão già mặc một áo choàng màu trắng và cái mũ đỏ quen thuộc tiến về phía đám người Naruto. Hắn nở một nụ cười cực kỳ thân thiện.
Cả đám Naruto lập tức cúi thấp người hành lễ, tất cả đều cung kính chào hói: “Ngài Hokage đệ tam...”
“Không cần phải khách sáo như vậy!” Hokage đệ tam nở nụ cười hiền hoà. Hắn đi về phía Naruto bắt đầu hỏi han đám người Naruto một cách ân cần. Đến cuối cùng, Sarutobi Hiruzen mới lên tiếng hỏi thăm: “Naruto, trong thi đấu vừa rồi, cháu sử dụng huyết kế giới hạn sao?”
“Vâng!” Naruto thừa nhận gật đầu. Nghe được mấy chữ này thì đám người đều hâm mộ nhìn về phía Naruto.
“Haha... ta rất tò mò cháu khi nào thức tỉnh huyết kế giới hạn rồi!” Hokage đệ tam cười lớn một tiếng. Tuy nhiên trong lòng hắn thì bắt đầu lo âu: “Đệ tứ hy vọng con trai cậu kế thừa hoả chí đi. Nếu không... ài...” Ở sâu trong nội tâm Hokage đệ tam đã biến thành thở dài ra một hơi.
“Khi mà tính mạng Sasuke và Sakura bị cái tên Orochimaru đó uy hiếp. Có lẽ là lúc đó khi mà cháu khát vọng sức mạnh để bảo vệ hai người họ!” Giọng nói Naruto bình thản phát ra. Tuy nhiên những lời này làm cho Sakura trở nên cảm động không thôi. Đôi mắt long lanh nhìn về phía Naruto. Đặc biệt vài người trong đó có Hokage đệ tam và Hatake Kakashi đều vui mừng trong lòng. Đến lúc này, Naruto đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, ông Đệ Tam, Orochimaru hắn là ai? Dường như Orochimaru đối với làng Lá rất quen thuộc. Chẳng lẽ, hắn là phản nhẫn từ làng hay có mối quan hệ gì đặc biệt với làng!?”
“Ài...” Hokage đệ tam cảm nhận được buồn bã. Nghĩ tới Orochimaru, trái tim ông không khỏi thắt lại một lầng nữa: “Orochimaru... trước kia...”
“Trận đấu kết thúc, người thắng Kitanu Dosu!” Giọng nói vang lên làm cho Hokage đệ tam ngừng lại cuộc nói chuyện. Naruto cũng theo đó quay ra nhìn về phía dưới sàn đấu. Lúc này, ở dưới sàn thì thân ảnh của Choji đã nằm liệt dưới đất mặc dù trên người cậu ta chẳng có vết thương nào cả. Naruto cười khổ nhìn về phía Choji. Loại âm độn từ tay ninja làng âm thanh có phần khắc chế mạnh mẽ đối vớ Choji. Mặc dù cho Choji đã bịt tai nhưng bằng cách thông qua chạm vào cơ thể Choji, Dosu có thể đem âm thanh truyền tới màng tai làm cho đối thủ hôn mê. Nếu đối thủ thuộc loại như Sasuke, Gaara, Temari hay Naruto, Dosu cơ bản khó mà thắng được.
“Đợt thi cuối cùng cũng kết thúc!” Hokage đệ tam thở ra một hơi dài thầm nghĩ, hắn mở miệng nói: “Chúng ta cùng xuống dưới đó đi!” Đối với thuộc hạ, Hokage đệ tam mỉm cười một cách thân thiện. Naruto không thể không nói ông già này xác thật trông lúc nào cũng bình dị dễ gần.
Đám người rất nhanh chỉ có vài người ở trên đài. Những người này là một số giáo viên cùng với các học viên chưa có thành công đỗ vào cuộc thi Chuunin này. Bất chợt Sakura lo lắng đột nhiên mở miệng: “Thầy ơi, em có chuyện muốn hỏi?”
“Về Sasuke cùng Naruto à...” Khẽ liếc mắt nhìn về phía Sakura, Hatake Kakashi trầm ngâm một chút rồi trả lời: “Nói sao đây? Xin lỗi em, thầy cũng không rõ lắm... nhưng mà đừng lo lắng quá...” Đột nhiên Hatake Kakashi nghĩ đến gì đó quay về phía Sakura chào: “Sakura, thầy có việc đi đây chút. Em nghe kĩ nội dung vòng thi chính nhé!”
“Ơ... dạ...” Sakura giật mình quay người thì thấy được thân ảnh Kakashi đã biên mất.
Ở dưới sân đấu, Hokage đệ tam ngồi trên ghế, xung quanh là một đám ninja cao cấp. Đứng phía trước là đám thí sinh đã được lọt vào cuộc thi vòng ba. Hokage đệ mỉm cười nói: “Mặc dù ở đây thiếu đi một người nhưng ta còn sẽ chúc mừng các em nhưng người vào được vòng thi thứ ba, vòng thi chính của cuộc thi Chuunin lần này!”
Vừa nhìn về phía đám người, hokage đệ tam thầm nghĩ: “Làng Lá có 5 người tính cả Sasuke, làng Cát có 3 người và làng Âm thanh có 1. Nếu là như vậy...” Hokage đệ tam mỉm cười nhìn về phía đám người, hắn lúc này đứng thẳng nói: “Bây giờ, ta sẽ bắt đầu giải thích nội dung vòng thi chính thức này”
Dưới ánh sáng rực rỡ, những chú chim phát ra líu lo. Một nam nhân có khuôn mặt gầy gò, tóc đen dài và làn da trắng đeo băng trán làng Âm thanh tựa lưng vào cây cột gỗ lớn. Một nam nhân khác có mái tóc màu trắng đeo kính và cột tóc kiểu đuôi gà đang quỳ xuống. Hắn cực kỳ cung kính với người nam nhân tóc đen kia: “Vòng thi đấu loại đã chính thức kết thúc. Hình như sắp vào vòng thi chính...”
“Mà nơi này bình yên thật đấy...” Nam nhân tóc đen dài đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt hắn chăm chú quan sát những con chim: “Phải nói là đất nước này đắm chìm trong hoà bình một cách ngu ngốc. Trong khi các nước khác đều đang bận rộn tăng cường vũ trang quân sự.”
“Vậy giờ chúng ta hành động chứ ạ?” Thanh niên đeo kính cung kính hỏi.
“Để xem!” Tựa lưng vào tường, người nam nhân tóc đen hơi nghếch đầu: “Không biết lấy đầu lão già đó có vui hơn không?”
“Vậy sao ạ!?” Nụ cười bí hiểm xuất hiện trên mặt người thanh niên đeo kính, hắn đút hai tay vào túi quần: “Ngài khiến cho tôi có cảm giác ngài vẫn do dự. Từ giờ các làng sẽ giao chiến một cách mãnh liệt và triển miên. Ngay cả làng Âm thanh cũng bị cuốn vào. Ngài dự định là người châm ngọi cho cuộc chiến đó sao? Vậy hai người họ chính là viên đạn cho cuộc chiến đó!”
“Hihi...” Nụ cười lạnh lẽo xuất hiện ở nam nhân tóc đen: “Trực giác ngươi cũng ghê đấy!”
”Ngài quá đề cao trực giác của tôi rồi!” Bàn tay đưa lên gẩy gọng kính, thanh niên tóc trắng nói: “Ngài đã không cho tôi biết bất cứ thông tin gì và bộ ba làng Âm thanh và để họ đi thử hai người Naruto và Sasuke. Xem ra ngài vẫn chưa tin tưởng tôi nhỉ!”
“Việc không nói về chúng cho ngươi, cánh tay phải của ta...” Nam nhân tóc đen nhếch miêng: “Mới chính là bằng chứng ta tin tưởng người đấy. Chính vì thế ta mới nhờ ngươi lo lắng chuyện của Sasuke-kun. Mà ấn chú ta để trên người nó hình như bị tên Kakashi phong ấn mất rồi. Mà thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì trong khi bóng tối trong tim nó chưa biến mất, ta muốn ngươi đem nó về ngay.”
“Không giống ngài thường ngày, ngài có vẻ đang hấp tấp!” Người thanh niên tóc trắng hơi ngẩn người.
“Vì có điều làm to lo lắng!” Thanh niên tóc đen bình tĩnh trả lời.
“Là về Uzumaki Naruto sao?” Thanh niên tóc trắng ngay lập tức trả lời.
“Hihi... đúng là nhạy bén lắm!” Giọng cười lạnh lẽo, thanh niên tóc đen tiếp tục lên tiếng nói: “Sasuke-kun tồn tại có chút khác biệt với Naruto-kun. Nó sẽ không chết khi chưa đạt đến mục đích giết Uchiha Itachi để trả thù. Khi giao đấu với nó, ta đã nhận thấy được điều này trong mắt nó. Naruto-kun thì khác hẳn, ta nhìn thấy được ẩn sâu trong mắt nó là hận thù vô hạn phóng đại của nó đối với làng Lá. Nó muốn có được sức mạnh huỷ diệt làng Lá.”
“Chính vì vậy ngài đã ban cho thằng bé Chú Ấn và tế bào Hokage đệ nhất!” Người thanh niên tóc trắng hơi nhăn mày lại tò mò hỏi.
“Đúng vậy, ta không nghĩ đến thằng nhóc có thể sống một cách bình thường sau khi nhận tế bào Hokage đệ nhất cùng Chú Ân. Dường như có mối liên hệ đặc biệt nào đó giữa Đệ nhất và thằng bé...” Người thanh niên tóc đen nhăn mày lại thật sâu: “Tuy nhiên, chú ấn ta để lại trên người nó dường như đã mất liên lạc với ta. Thằng bé có khả năng thoát khỏi ta không chế. Hơn nữa, tế bào Đệ Nhất hình như cũng ảnh hưởng một chút đến tích cách của nó. Nhưng ta tin tưởng, sớm hay muộn thằng bé sẽ đến với ta. Và ta sẽ cảm thấy rất hứng thú nếu như làng Lá phát hiện được thằng nhóc có thể sử dụng Mộc Độn. Sẽ như thế nào đây khi jinchuriki cửu vĩ có thể sử dụng Mộc Độn và hắn đối với làng Lá chính là căm thù đến tận xương tuỷ. Thế nên, Kabuto, Sasuke ta giao cho ngươi!”
”Tôi hiểu rồi!” Yakushi Kabuto lập tức xoay người muốn rời đi.
“Kabuto!” Giọng nói Orochimaru vang lên làm cho Kabuto dừng lại, hắn liếc đầu về thì thấy được Orochimaru dùng giọng nói khàn khàn khiêu khích: “Nếu muốn ngăn cản ta lại thì chỉ có cách giết Sasuke cùng Naruto ngay bây giờ thôi! Ngươi không thể giết được ta đâu, dù ngươi mạnh đi chăng nữa cùng lắm cũng chỉ cở Kakashi là cùng.” Thấy được vẻ hoảng sợ Kabuto thì Orochimaru khẽ cười: “Ta chỉ đùa thôi, ngươi đi đi. Yên tâm, ta tin ngươi mà...”
Vụt!
Thân ảnh Kabuto biến mất, Orochimaru thầm nghĩ: “Sắc mặt đó đang muốn làm gì đây?”