Đột nhiên đôi mắt Tsunade cảm giác được cảnh sắc không gian có chút mờ ảo. Nàng biết mình đã rơi vào ảo thuất của đối phương. Một cảm giác buồn ngủ bắt đầu hướng não bộ nàng lan toả. Ngay lập tức nàng run lên thân thể đồng thời đầu hơi lắc lắc.
Phanh!
Đột nhiên Tsunade cảm giác được đầu óc đau nhói một cái. Ngay sau đó cảm giác hôn mê trầm trầm đánh thẳng vào đầu của nàng. Theo đó nàng trực tiếp ngất đi. Đứng ở bên cạnh nàng, Naruto dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng. Hắn nở nụ cười gượng gạo, bàn tay đưa lên xoa xoa cổ tay mình nói: “Mình thực sự không giỏi về ảo thuật cho lắm! Các nhẫn thuật khác không thầy học trộm có thể học một cách dễ dàng mà nhẫn thuật này rõ ràng không dễ dàng như vậy. Xem ra thiên phú ảo thuật mình quả thực quá kém.”
Lúc này, hai tay Naruto lại một lần nữa ôm ngực. Theo sau một tay sờ cằm của mình, ánh mắt lại lần nữa trở nên phức tạp nhìn về phía Senju Tsunade. Đến cuối cùng, hắn mở miệng nói: “Xem ra mình vẫn là mềm lòng sao? Mà cô ấy là người tộc Senju trực hệ với Hokage đệ nhất sao? Như vậy...” Ánh mắt Naruto nhìn về phía Tsunade, ở trong ánh mắt không mang ý tốt.
Tsunade chỉ cảm giác được đầu cùng gáy khá là đau. Xem ra đó là di chứng của việc thằng nhóc đánh ngất nàng. Bất chợt nàng nghe được âm thanh vọng vào tai mình: “Ngài Tsunade, cô đã tỉnh rồi sao? Thật tốt quá!”
“Shizune...” Đôi môi hồng Tsunade khẽ mở, cảnh sắc mờ ảo cũng dần dần trở nên rõ ràng. Ở trước mắt nàng là một thiếu nữ xinh đẹp tóc ngắn màu đen ăn mặc kimono áo dài đen trông khá bảo thủ. Người này không phải người đồng hành của nàng thì là ai. Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên đỡ trán của mình, Tsunade mở miệng nói: “Shizune, ta đã ngủ được bao lâu rồi!?”
“Ngài Tsunade...” Shizune quỳ gối ở bên cạnh Tsunade đồng thời hai tay đan chéo bắt vào nhau đặt ở chân. Nàng từ từ giải thích: “Khi em tỉnh dậy thì đã thấy được cô nằm ở bên cạnh rồi. Đã qua được ba giờ kể từ khi em tỉnh dậy.” Hiện tại, Tsunade phát hiện được cơ thể mình vẫn còn cảm giác choáng váng do tàn lưu của thuốc. Ánh đen trong phòng làm cho Tsunade hơi khó chịu. Ở phía ngoài đã thấy được ánh sáng những chiếc đen đường phát ra.
“Nga...” Tsunade nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Shizune chần chờ một chút rồi hỏi: “Cô Tsunade, cô đã giao dịch với Orochimaru sao?”
“Không... không có... ta từ chối giao dịch với hắn!” Senju Tsunade khe khẽ thở dài ra một hơi.
“Thật tối quá! Em cứ sợ cô đã đồng ý với điều kiện hắn đưa ra kia!” Shizune vỗ hai tay lại vui vẻ cười thành tiếng.
Đến lúc này, Tsunade lại thở ra một hơi dài: “Dù gì thì đó cũng là ước muốn của bọn họ mà. Ta không thể nào vì dục vọng cá nhân mà đi ngược lại ước mơ của họ.” Trong thoáng chốc không khí cũng trở nên lắng đọng. Đặc biệt Shizune chần chờ không có nói chuyện thì Tsunade càng tò mò. Hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại thật sâu, nàng mở miệng hỏi: “Shizune, em làm sao vậy?”
“Cô... cô Tsunade...” Shizune chần chờ một chút rồi hỏi: “Cô có cảm giác gì đó khác lạ trong người hay không?”
“Khác lạ...” Ngay sau đó Tsunade cảm giác được cả người mình có chút khác lạ thật. Nàng cảm giác hai vú hơi nóng rát và quần lót mình hình như ướt ướt làm cho nàng khó chịu và ngựa ngáy. Ngay sau đó hai hàm răng nàng cắn chặt phát ra một tiếng lớn: “Đáng chết!” Bàn tay mạnh mẽ kéo ra chiếc áo của mình.
“Cô Tsunade...” Shizune kinh ngạc hô lên. Hai vú Tsunade trực tiếp rung rinh trong gió. Đôi gò bồng cao ngất và trắng nõn nà. Chúng lại vểnh cao ngạo nghễ giống như khiêu khích định luật vạn vật hấp dẫn. Đầu ti đỏ hồng xinh đẹp thực sự quá mê người. Tuy nhiên trên đó xuất hiện mấy vết tay in màu đỏ khá rõ ràng.
Bàn tay Tsunade theo đó vọc thẳng vào trong quần của nàng xem nơi thần bí nhất của nữ nhân. Ở nơi đó dính ướt nhèm nhẹp. Xem ra nơi này đã từng có người thưởng thức qua. Thân thể Tsunade theo đó run lên, nàng đưa tay trực tiếp đem ngón tay tiến vào chiếc khe nhỏ thần bí mê người. Cảm giác nhớp nháp trơn tuột khiến nàng dễ dàng luồn vào bên trong. Khi ngón tay nàng chạm vào nơi đó thì bị một lớp màng mỏng ngăn lại. Nàng khẽ vuốt ve nhẹ lớp màng này và kiểm tra nó một chút. Đến cuối cùng nàng khe khẽ thở ra một hơi thật dài. Trong người nàng cũng không có cảm giác trống rỗng nên chắc chắn nàng không có bị thằng nhóc đó ngủ.
“Di...” Senju Tsunade mới phát hiện ra được mình mặc một bộ quần áo mới. Xem ra nàng có người thay cho mình quần áo. Vết thương trên cơ thể nàng cũng không thấy. Đôi mắt nàng liếc nhìn về phía Shizune hỏi: “Shizune, là ai giúp ta thay quần áo? Là em sao?”
“Ách...” Shizune hơi ngẩn ra, nàng ngập ngừng rồi nói: “Em cũng không có biết!”
“Có người...” Senju Tsunade lập tức quát lạnh một tiếng. Ngay lập tức Shizune vọt ra ngoài cửa sổ tuy nhiên ở phía ngoài nhưng không có bất cứ ai. Hiện giờ có chỉ là những cơn gió thổi qua. Đoàn người tấp nập đi lại ở phía dưới. Hàng lông mày Tsunade nhăn nhíu lại thật sâu rồi mở miệng nói: “Chẳng lẽ ta cảm nhận sao? Không... khẳng định vừa rồi ở đó có người.”
Trong một cánh rừng lớn, ba người sống trong một căn nhà gỗ nhỏ. Naruto đang ngồi ở đó ngẩn người nhìn bầu trời đầy sao. Bất chợt Naruto theo đó hơi giật mình. Khuôn mặt theo đó cũng trở nên đỏ bừng, Khoé miệng hơi kéo lên: “Chị ấy phát hiện rồi sao? Tính...”
“Thiếu gia... ngươi chưa ngủ sao?” Một giọng nói ôn nhu vang lên. Âm thanh mang theo khuyên nhủ: “Ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm khởi hành đây!”
“Haku... tôi không ngủ được!” Naruto lắc lắc đầu, hắn cười khổ nói: “Mà chúng ta phải rời khỏi Hoả Quốc nhanh chóng. Tôi đã bộc lộ ra Mộc Độn nên làng Lá chắc chắn sẽ toàn lực tìm kiếm tôi. Nếu là mình tôi thì tôi dễ dàng chạy trốn. Đáng tiếc có cả cậu và cô nhóc kia nữa. Xem ra hơi có chút khó đây. Mong rằng làng Lá không phản ứng nhanh như thế. Cả đám Akatsuki nữa chứ...”
“Cậu chủ, nếu như cậu gặp nguy hiểm...” Haku mỉm cười nói: “Cậu cứ chạy trốn một mình không cần lo cho tôi đâu. Tôi sẽ bảo vệ tốt mình!”
“Nói ngu ngốc gì thế!” Bàn tay Naruto đưa lên búng vào trán của Haku sau đó cười nói: “Được rồi, muộn rồi chúng ta ngủ đi!”
Ánh sáng trong một quán ăn ồn ào, hai người thiếu nữ một tóc đen và một tóc vàng nhìn về phía nhau. Lúc này, thiếu nữ tóc đen đã ăn xong. Nàng ôm lấy con héo hồng đang nhìn về phía thiếu nữ tóc vàng đang ngấu nghiến. Shizune nhẹ nhàng hỏi: “Cô Tsunade, ngày mai chúng ta sẽ rời đi nơi này sao? Orochimaru hắn...”
“Em yên tâm đi...” Miệng Tsunade ngồm ngoàm thức ăn nhưng cũng không quên trả lời Shizune. Nàng mở miệng nói chuyện: “Hắn không dám đi theo chúng ta nữa đâu. Hiện giờ hắn hẳn còn phải giải thích thế nào với Xà tiên nhân đấy!”
Nghe được Xà tiên nhân thì Shizune liên tưởng đến chủ nhân Long Địa Động nơi ở của thông lính thú loài rắn. Shizune kinh ngạc che miệng nói: “Cô Tsunade... chẳng lẽ cô đã xử lý Manda.” Thấy được Shizune nói thế thì Tsunade đáp lại bằng cái lắc đầu. Shizune mở miệng nói chuyện hỏi: “Shizune... em đừng hỏi nữa. Việc này rất rắc rối!”
“Tôi thề tôi thấy mọi thứ là sự thật!” Một nam nhân mặt chuột, đôi tai dài mở miệng nói chuyện: “Mọi người không tin đâu lúc đó tôi thấy được cảnh tượng một con rắn to bằng cả ngọn núi thế này này. Sau đó còn xuất hiện một người khổng lồ màu xanh, mắt hắn phát sáng màu vàng hơn nữa mặt trông như mặt quỷ ấy. Có hai cái răng nhọn hoắt. Hắn điều khiển một con rồng trực tiếp cắn cổ con rắn máu tím đó. Sau đó hai con quái vật lao vào nhau... Mà điều các người còn chưa biết đâu. Tôi nhìn từ rất xa ở trên đầu con quái vật hình người màu xanh còn có người đứng đó kia.”
“Shizune!” Một tiếng quát từ miệng Tsunade phát ra.
“À... vâng!” Shizune đang hứng khởi nghe được câu chuyện thì giật mình tỉnh lại. Con rắn khổng lồ màu tím đó hẳn là Manda của Orochimaru. Vậy còn người khổng lồ màu xanh kia là của ai? Loại nhẫn thuật này nàng chưa thấy bao giờ...
“Ngày mai chúng ta trở về làng Lá!” Tsunade đột nhiên nói.
“Cái gì?” Shizune kinh ngạc hô lên.