Trong khi ăn, Đông Quân Diễm Phi mở miệng nói: “Lát nữa, ta sẽ nói chuyện riêng với hai người. Đặc biệt là Cát Tường và Miêu Nữ. Hai người cũng chưa có trở thành hồn sư, bản thân cũng chưa phụ gia hồn hoàn nào. Thế nên sẽ co hai con đường để mọi người trở thành hồn sư!?”
Nghe được Đông Quân Diễm Phi nói như vậy, đang dùng cơm Đại Sư cũng tò mò vô cùng. Hắn nhìn về phía Đông Quân Diễm Phi thì tỏ ra có chút không hiểu. Hắn không hiểu tại sao lại nói có hai con đường có thể trở thành hồn sư.
Hiểu Mộng đang ưu nhã dùng thức ăn cũng dừng lại đôi đũa. Nàng quay ra nhìn về phía Tiểu Vũ mà mở miệng nói: “Thiên Địa tông phân chia làm Đạo gia, Âm Dương gia... Tiểu Vũ, ngươi đã gia nhập Đạo gia, ngươi có thể vừa ở học viện học tập cũng vừa có thể đến phòng ta. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi công pháp của Đạo gia chúng ta!”
“...” Đôi mắt thâm quầng Đại Sư nhăn lại, hắn như lâm vào suy tư. Giống như học viện Thiên Địa lập ra vì Thiên Địa tông làm chuẩn bị. Nơi này chia hai phân khi là học viện Thiên Địa cùng với Thiên Địa tông. Học viện Thiên Địa sẽ truyền thụ tất cả các kiến thức cần thiết mà học viên cần thiết nắm giữ để trở thành hồn sư. Thiên Địa tông sẽ truyền thụ những bí mật bất truyền của Thiên Địa tông, chỉ có người Thiên Địa tông mới có thể nắm giữ. Đại Sư không hiểu nắm thứ đang nắm giữ ở đây là gì.
“Ta đã đem tài khoản của các ngươi kết nối với trang học viện Thiên Địa!” Nguyệt Thần bình tĩnh mở ra tay của mình. Một chiếc lá sinh mệnh to tướng xuất hiện trước mặt của nàng, sau đó nàng mở miệng nói tiếp: “Cát Tường, Miêu Nữ, các ngươi cũng cần phải có lá sinh mệnh kết nối với trang mạng của học viện Thiên Địa. Ở đó, chúng ta sẽ đưa thông tin của trường lên. Đồng thời các ngươi ở nơi đó có thể biết được rằng trường của chúng ta có gì khác biệt. Mỗi học viên khi đỗ tiến vào học viện Thiên Địa sẽ đạt được điểm tưởng thưởng khác nhau. Bằng điểm tưởng thưởng, các ngươi có thể mua những thứ trong học viện.”
“Điểm tưởng thưởng!?” Tiểu Vũ tò mò lên tiếng hỏi: “Đó là thứ gì vậy, chị Tử Nguyệt!?”
Nguyệt Thần chỉ về phía chiếc lá sinh mệnh của Tiểu Vũ rồi mở miệng nói: “Tiểu Vũ, em hãy kết nối vào trang mạng của trường. Ở nơi đó sẽ biết điểm tưởng thưởng là gì?” Nguyệt Thần đồng thời mở miệng nói: “Điểm tưởng thưởng là đơn vị sử dụng lưu thông trong học viện Thiên Địa chúng ta. Mỗi học viên dựa vào mỗi tháng sẽ được cung cấp một phần nhỏ điểm tưởng thưởng. Giáo viên cũng nhận được nhưng tuy theo chức vị khác nhau mà khác nhau. Điểm tưởng thưởng có thể thông qua thứ hạng xếp trong lớp mà đạt được. Thông qua lôi đài chiến dùng điểm tưởng thưởng thắng thua đạt được. Đồng thời có thể tiếp nhận nhiệm vụ của học viện mà đạt được.”
Mấy học viên Đường Tam, Miêu Nữ và Cát Tường, ngay cả Đại Sư cũng chăm chú nghe bất quá Tiểu Vũ lại hoàn toàn không thèm để ý. Nàng mừng rỡ mở miệng nói: “Thật nhiều thứ a... Ngay cả hồn đạo khí cũng có. Ngoại phụ hồn cốt cũng có. Thật là nhiều thứ... Ta có 1000 điểm tưởng thưởng sao? Di, còn có đan dược. Thứ này là cái gì vậy?”
Đôi mắt Đường Tam lập tức nheo lại. Không nghĩ tới cái thứ đan dược này cũng xuất hiện trước mắt hắn. Dường như Đường Tam nhớ đến trên đại lục Đấu La này vẫn chưa có cái gọi là Đan Dược xuất hiện đi. Thân phận học viện Thiên Địa xem ra có chút thần bí.
“Thiện Thuỷ quyết, Thiết Cương Quyền, Cửu Phong Bộ...” Tiểu Vũ giống như con thỏ tràn ngập tò mò hỏi: “Chúng là thứ gì a!?” Giống như trong giấc mơ, Tiểu Vũ hình như gặp qua mấy thứ này rồi thì phải. Bất quá nàng mơ mơ màng màng không nhớ rõ lắm nên mới hỏi.
Mọi người bắt đầu dùng xong bữa ăn, Đại Sư cũng kéo theo Đường Tam đến với thư viện của học viện. Ở thư viện học viện cũng có một con hổ to tướng nằm ở nơi đó chuyên canh giữ. Đại Sư nhìn thấy con hồ to lớn này cũng vẫn sợ run lên. Con hồ chỉ hơi đứng dậy đi về phía Đại Sư, thấy được cảnh này Đường Tam bắt đầu phòng ngự lên.
“Không cần sợ hãi!” Đại Sư vươn tay ra ngăn cản lại Đường Tam: “Đó là thú thủ hộ của thư viện Thiên Địa!” Vừa nói Đại Sư vừa cười nhẹ đáp: “Thiên Linh, đây là Đường Tam, đệ tử học viện Thiên Địa. Chúng ta đến thư viện là muốn xem một chút thư tịch.”
Con hổ đi đến bên người Đại Sư thoáng ngửi ngửi một cái. Song nó rất nhân tính hoá gật đầu một cái. Bất quá con hổ này càng nhân tính hoá khi đưa bàn tay hướng về phía Đường Tam giơ ra. Đường Tam có chút không hiểu thì Đại Sư mở miệng nói: “Đường Tam, lệnh bài thân phận của con đâu!”
“...” Đường Tam theo đó giật mình tỉnh lại. Ngay sau đó hắn gật đầu một cái lấy ra một cái lệnh bài bằng sắt. Đây cũng là lệnh bài cấp thấp nhất đối với học viện Thiên Địa dùng cho chính là học viên mới gia nhập học viện Thiên Địa. Bản thân Đường Tam cũng đem hồn lực truyền vào lệnh bài. Cái lệnh bài theo đó phát ra ánh sáng.
Chiếc vòng cổ trên cổ con hổ lớn theo đó cũng phát ra ánh sáng. Nó gật gật đầu chỉ về phía cái cửa lớn. Sau đó con hổ trực tiếp hướng về phía một bên cửa trực tiếp nắm xuống bắt đầu nhắm mắt rồi ngủ. Đại Sư thở phào ra một hơi quay ra nhìn về phía Đường Tam nói: “Đường Tam, con và ta cùng nhau vào thư viện đi!”
“Vâng, thưa sư phụ!” Đường Tam gật đầu mở miệng nói. Hắn theo sau lưng Đại Sư tiến vào bên trong thư viện.
Ở bên trong thư viện cực kỳ rộng lớn với những tủ sách khá lớn. Bất quá dường như chúng được phân chia rất nhiều phần khác nhau. Trong đó làm cho Đường Tam giật mình kinh ngạc là mấy cái biển có ghi: “Khu sách công pháp, khu sách, thân pháp, khu sách cơ quan thuật, khu sách lịch sử đại lục, khu sách chuyện vui... Đều được ghi chú rõ ràng.” Ở nơi đó còn có ghi biển nội quy rất rõ ràng đó là không được mang sách ra ngoài, không được dùng công cụ chụp lại ảnh dữ liệu thư việnm giữ im lặng...
“Hồn thú canh cửa là Thiên Linh Hồ!?” Đại Sư bình tĩnh mở miệng nói: “Dựa vào biểu hiện trí tuệ của Thiên Linh Hổ chúng ta cũng có thể phán đoán được năm của Thiên Linh Hổ. Rất có thể con Thiên Linh Hổ này có tu vi cao đến bảy vạn năm trở nên. Hồn thú tu luyện càng lâu thì trí tuệ càng cao. Từ năm vạn năm trở nên, trí tuệ của chúng bắt đầu gần sát với con người. Đặc biệt một số hồn thú thông minh chỉ cần vài vạn năm đã có thể có trí tuệ hơn người rồi. Đường Tam con có biết đặc tính gì đặc biệt nhất của Thiên Linh Hổ không?”
“Là hồn lực sao?” Đường Tam nghe thấy vậy nói: “Con nghe được đặc tính của Thiên Linh Hổ, trong các hồn thú loài hổ, Thiên Linh Hổ cũng không mạnh nhất nhưng nó có đặc tính hồn lực không bao giờ cạn. Tương truyền từng có nhiều vị hồn sư hợp sức với nhau đánh với Thiên Linh Hổ. Họ muốn biết Thiên Linh Hổ bao giờ cạn kiệt hồn lực. Bất quá dù chiến đấu hơn một tháng nhưng Thiên Linh Hổ chưa bao giờ cạn kiệt hồn lực. Từ đây mọi người mới biết một đặc tính của Thiên Linh Hổ là có thể nháy mắt khôi phục hồn lực của mình. Hồn lực Thiên Linh Hổ sẽ không bao giờ cạn kiệt.”
Đại Sư mỉm cười gật đầu đáp lại: “Đó cũng chính là sự đáng sợ của Thiên Linh Hổ!?” Bàn tay Đại Sư đưa ra trực tiếp hướng về phía một quyển sách. Đó là một quyển sách khu công pháp. Đem nó cho Đường Tam rồi nói: “Cầm lấy thứ này đi, nó hẳn sẽ hữu ích đối với con.”
“Sư phụ, đây là...” Đường Tam vừa mở ra trang đầu tiên trực tiếp kinh ngạc mở miệng. Vì quyển công pháp nội công này đã đề cập đến việc tu luyện nội công sơ cấp. Như thế nào hô hấp thổ nạp đem tinh khí chuyển hoá thành nội lực. Bằng vào thứ này thì thật sự có thể giải quyết vấn đề không có hồn lực. Hơn nữa ghi rõ cực kỳ chi tiết và đơn giản. Bất quá loại nội công tâm pháp này quá đơn giản rất phù hợp với mọi người.
Cấp bậc công pháp cực thấp nhưng lại đơn giản, dễ hiểu, dễ tu luyện. Đồng thời khả năng tẩu hoả nhập ma cũng cực kỳ thấp. So sánh với công pháp trước đây của Đường Tam quả thực kém xe đến một nghìn tám trăm dặm. Công pháp hắn tu luyện nếu nói đỉnh cấp thì đám công pháp này chỉ đáng giá tam lưu mà thôi.
Buổi chiều, một đám báo trí ngay cả Ninh Phong Trí và Kiếm đấu la Trần Tâm cũng được trực tiếp mời đến tham gia học viện Thiên Địa. Đặc biệt khi mà họ có một tin tức muốn tuyên bố. Đối với tin tức này, Ninh Phong Trí và kiếm đấu la Trần Tâm cùng đám báo trí cũng đều tò mò vô cùng.
Một cuộc truyền hình trực tiếp được diễn ra trong học viện Thiên Địa. Tất cả đều tập trung tai vị trí trung tâm. Nơi quảng trường rộng lớn nhất. Vị trí mà ở dưới mặt đất có một đám hoá văn tạo thành hình tròn như bông hoa sinh mệnh cực kỳ đẹp đẽ. Đám báo chí thì cũng trực tiếp mở ra một cuộc phỏng vấn trực tiếp.
“Đại Sư....” Một vị phóng viên cầm cây gậy thu âm đi về phía Đại Sư bắt đầu phỏng vấn hắn: “Ngài hôm này có phải tụ tập mọi người ở nơi này vì một lời giải thích cho mối quan hệ của ngài cùng với Giáo Hoàng bệ hạ hay không?” Mặt Đại Sư theo đó đen lại.