Tiết tấu trận đấu diễn ra rất nhanh, có lẽ là bởi vì Tiểu Y cùng Diễm Linh Cơ đánh một trận chiến cực kỳ đặc sắc, người xem trên đài lúc này cũng sôi nổi bàn tán hẳn lên. Hai người vốn có danh khí rất lớn ở trên mạng nhưng gặp mặt chân thật tất nhiên có một ý vị khác.
“Hai người đó...” Mặc dù đã xem nhiều nhưng Đái Mộc Bạch vẫn mở miệng nói: “Thực sự là hồn tôn giống như ta sao? Không có giả chứ? Ở cấp độ này, lực tấn công của họ cũng có phần thái quá đi. Đặc biệt ta cảm giác chỉ cần một đối đầu với một người trong số họ nhưng loại võ hồn yêu linh này... giống như đang đối đầu với hai người vậy!?”
Đái Mộc Bạch nói không sai, loại võ hồn Diễm Linh Cơ và Tiểu Y sở hữu không những là một loại võ hồn cường đại trong giới võ hồn. Không chỉ như vậy võ hồn còn làm cho bọn họ như có hai người, tâm ý tinh thông với nhau. So với một mình chiến đấu hai người còn khó khăn hơn nhiều.
“Hai người đó...” Mập mạp Mã Hồng Tuấn chẹp lưỡi mở miệng hỏi: “Rất nổi tiếng sao? Ân... cũng phải, Tiểu Y và Diễm Linh Cơ cũng thật xinh đẹp.” Vừa nói xong hắn cảm giác lành lạnh quay ra thấy Vũ Vô Cực nhìn mình, Mã Hồng Tuấn vội cười trừ: “Ách, anh Vũ, em không có ý gì khác. Chỉ thấy hai vị chị dâu rất xinh đẹp thôi. Chỉ có hai người ấy mới xứng với một người như anh Vũ đây!”
Ánh mắt Đái Mộc Bạch kỳ quái nhìn Mã Hồng Tuấn. Bản thân Mã Hồng Tuân là quỷ đói trong đám sắc quỷ. Không nghĩ tới Mã Hồng Tuấn lại không biết những người này. bất quá, hắn sực nhớ đến tiền Mã Hồng Tuấn đều bị bản thân tên mập mạp này hoa đi tìm gái bán hoa sao còn tiền mà lên mạng được. Nghĩ đến đây, Đái Mộc Bạch thở ra một hơi dài: “Mập mạp, ngươi thiếu lên mạng nên không biết danh khí của Tiểu Y và Diễm Linh Cơ.”
“Các nàng được bầu cho là thập đại mỹ nhân của học viện Thiên Địa...” Nghĩ đến đây Đái Mộc Bạch nở nụ cười, ánh mắt có chút hưng phấn nói: “Học viện Thiên Địa mới thành lập nhưng nơi đó không phải học viện nào cũng có thể sánh được. Nếu không phải ta đã gia nhập học viện Sử Lai Khắc và tuổi ta đã qua mười ba, ta nhất định phải đến đó dự tuyển một chuyến. Nơi đó đều là mỹ nữ a!”
“Vậy sao ngươi không đến đó đi!” Một giọng nói lạnh như băng làm cho Đái Mộc Bạch giật mình. Hắn nhớ tới được Chu Trúc Thanh đang ngồi ở nơi đó không xa, nàng dùng con mắt khinh thường nhìn Đái Mộc Bạch.
Đái Mộc Bạch chỉ có thể ho khan vài cái lại nghe được ở bên cạnh mập mạp Mã Hồng Tuấn hỏi: “Đái đại ca, nơi đó thực sự có rất nhiều mỹ nhân sao? Giống như học viện Thiên Thuỷ!?”
“Cái này...” Đái Mộc Bạch thấy Chu Trúc Thanh lạnh lùng quay đi, hắn lại vội vã ho khan vài tiếng mở miệng hỏi: “Vũ Vô Cực, hắn có lẽ rõ ràng hơn ta. Nếu ngươi biết học viện đó như thế nào, có thể hỏi Vô Cực.” Bất quá, Chu Trúc Thanh cũng chẳng thèm để ý đến hắn. Vì bây giờ cũng đã đến lượt thi đấu của nàng.
Lượt thi đấu của Chu Trúc Thanh đấu với một Đại hồn sư. Đái Mộc Bạch có vài phần lo lắng nhìn xuống phía dưới. Hắn cũng không có để ý đến việc tiếp tục nói chuyện với đám người mập mạp và Vũ Vô Cực nữa. Đôi mắt chăm chú sợ rằng bỏ qua một chi tiết nhỏ.
“Anh Vô Cực...” Đối với Vũ Vô Cực, mập mạp Mã Hồng Tuấn vội vàng lấy lòng hỏi: “Em nhớ anh xuất thân từ học viện Thiên Địa đi. Có thể để đàn em biết được về nơi đó một chút, chút không? Có hay không có rất nhiều mỹ nữ ở nơi đó!”
“Có rất nhiều... rất nhiều nha!” Một âm thanh theo đó chạy nhanh trả lời mập mạp Mã Hồng Tuấn. Chỉ thấy được Diễm Linh Cơ đã trở lại ngồi bên cạnh Vũ Vô Cực. Giọng nói nàng phát ra dịu dàng và tràn ngập mê hoặc: “tất cả bọn họ đều là mỹ nhân nha! So với ta cũng không kém chút nào? Mập mạp, họ đều là chị em của ta. Thế nào? muốn hay không chị giới thiệu một người cho em?”
“Chị Linh Cơ...” Mập mạp con mắt sáng lên. Nếu như Diễm Linh Cơ nói rằng những người này không kém Diễm Linh Cơ chút nào chẳng phải nói rằng tư sắc họ đều là tuyệt sắc sao? Trong lòng mập mạp xuất hiện mừng rỡ như mở cở. Nước miếng theo đó từ miệng chảy ra dòng dòng: “Sau này mọi việc, thằng em này đều nghe chị Linh Cơ cả.”
Nghe được hai người nói chuyện, mặt Vũ Vô Cực đen lại. Thấy Vũ Vô Cực ăn quả đắng, Diễm Linh Cơ cười khúc khích tiếp tục trêu ghẹo: “Tốt, sau này chị sẽ làm mai mối cho ngươi!”
“Diễm Diễm...” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài. Ngay cả Tiểu Y đã về bên cạnh hắn nhưng hắn vẫn chưa để ý đến. Khoé miệng hắn co quắp vài cái, hắn thở ra một hơi cùng với vẻ mặt càng ngày càng khó coi nói: “Đừng đùa mập mạp nữa chứ?”
Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười khẽ nói: “Nè.... nè.... anh thực cho em đang đùa sao?” Nàng dùng cùi chỏ khá huých vào người Vũ Vô Cực. Đồng thời hơi ngước mắt dùng đôi mắt tràn ngập tình ý và vũ mị trêu chọc Vũ Vô Cực.
“Anh Vô Cực...” Mập mạp mở miệng một cách khiêm tốn, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh đã có vợ chưa cưới rồi! Sau này chúng ta đều là anh em vào sinh ra tử, anh cũng cần lo lắng tới đàn em như em mà phải không? Sau này hạnh phúc của em chỉ có thể nhờ vào anh chị!”
“Nga...” Diễm Linh Cơ khẽ cười, ngón chỏ đặt miệng nói: “Người em trai này ta nhận. Ở học viện Thiên Địa có hai người chị em ta muốn giới thiệu cho ngươi. Một người trong đó còn có võ hồn hệ lửa giống như em nữa. Hai người hẳn sẽ rất hợp nhau!”
“Chị cả...” Mập mạp cười lớn, bàn tay vỗ ngực thùm thụp: “Sau này, mạng của tà hoả phượng hoàng Mã Hồng Tuấn này chính là của chị. Chị chỉ em đi đằng đông em không dám đi đằng tây, chị chỉ em đằng tây, em không dám đi đằng đông!”
“Được, được a...” Diễm Linh Cơ nhìn mặt Vũ Vô Cực càng ngày càng đen thì nàng càng ngày càng cảm giác được vui thích không thôi. Nàng rất thích trêu đùa Vũ Vô Cực như thế này. Không lâu sau, trận đấu Chu Trúc Thanh kết thúc với trận thắng thuộc về nàng. Mặc dù có chút khó khăn nhưng Chu Trúc Thanh cũng không có bị thương lắm. Hồn sư vừa lúc thuộc loại bị nàng khắc.
Trận đấu tiếp theo thuộc về phía Vũ Vô Cực. Trận đấu này không nghĩ tới lại trực tiếp trùng hợp đến như vậy. Vừa trận trước, Diễm Linh Cơ đối đầu với Tiểu Y thì trận đấu này Vũ Vô Cực lại phải đối đầu với Đái Mộc Bạch. Xem ra vẫn là người nhà đấu với người nhà.
Hai người Vũ Vô Cực và Đái Mộc Bạch đều lên đài. Bất quá Vũ Vô Cực với cái tên võ đế lập tức làm cho đám người hét toáng lên. Sự nổi tiếng của Võ Đế đã ăn sâu vào trong đấu hồn tràng. Đặc biệt trong sinh tử đấu, Vũ Vô Cực chưa từng bại một lần.
Nghe được tiếng ồn ào trên đài cao, Đái Mộc Bạch cười khổ nhìn về phía Vũ Vô Cực. Dường như có một áp lực khủng bố từ cơ thể Vũ Vô Cực truyền ra. Bất quá, nó không những làm cho Đái Mộc Bạch sợ hãi mà kích phát ra chiến ý khủng bố của Đái Mộc Bạch.
Người chủ trì đơn giản giới thiệu danh tính và vũ hồn của song phương, tựu ý bảo hai người có thể bắt đầu ngay. Đái Mộc Bạch hét lên một tiếng: “Bạch Hổ phụ thể!” Theo sau thân thể hắn loé sáng, hư ảnh hổ trắng xuất hiện. Đồng thời ba hồn hoàn hai vàng, một tím từ dưới chân hắn dâng lên. Âm thanh tràn ngập khí phách phát ra: “Vô Cực, chiến đi. Một trận thống khoái! Lần này ta muốn nhìn toàn bộ thực lực của ngươi...”
“Như ngươi mong muốn!” Âm thanh khàn khàn từ miệng Vũ Vô Cực phát ra. Hai mắt hắn phát sáng màu đỏ, sau lưng huyễn hoá hình ảnh quỷ thần. Khí tràng lập tức thổi bay khiến cho bụi bặm tán loạn. Chúng trực tiếp thổi mạnh vào Đái Mộc Bạch làm cho quần áo và mái tóc đen trắng hắn hơi phất phơ. Ba hồn hoàn hai vàng, một tím từ dưới chân Vũ Vô Cực dâng lên.
Trong nháy mắt ấy, trận chiến trực tiếp nổ ra.