Triệu Vô Cực không nhịn được hỏi:" Nếu ngươi đã rõ loại… hồn thú này như vậy, vậy làm thế nào tốt nhất để bắt nó?"
“Xà sao?” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng khẽ cười nói: “Vốn là rất sợ hùng hoàng. Bất quá ở đây chúng ta không có thứ này nga! Nhưng không sao, loại rắn nào cũng đều y ngại công kích của các loài chim, nhất là các loài chim lớn thuộc họ Hạc. Chúng ta bên trong mặc dù không có Hạc vũ hồn nhưng mập mạp là thảo gà... à nhầm phượng hoàng, nó có thể coi là vua của loài chim bay. Hơi thở của vũ hồn trên người hắn hẳn có thể đối với loại Phong vĩ kê quan xà tạo ra tác dụng áp chế nhất định.Phong vĩ kê quan xà công kích cũng không tính là mạnh, nên chúng ta cũng phải cẩn thận, đừng để nó chạy thoát là được."
" Đến rồi!" Đang nói đến đây thì âm thanh của Chu Trúc Thanh truyền tới, lẳng lặng phóng người lên, lợi trảo trên tay bắn ra, thân thể như giẫm trên đất bằng bay nhanh đến trên một gốc cây đại thụ bên cạnh, hướng đến địa phương chỗ âm thanh truyền đến.
Trong tiếng quát khẽ nàng cũng lập tức từ trên không trung hạ xuống, đối với đối phương là một ngàn năm hồn thú cũng không sợ hãi chút nào, lợi trảo cùng với đệ nhất hồn hoàn trên người đồng thời hiện ra, u minh đột thứ phát động. Bỗng lao đến là một con rắn thật lớn, nhìn lại quả giống với nhưng gì Thiên Thủ Cương Thủ miêu tả: chiều dài khoảng sáu bảy thước, trên đầu là một cái mào đỏ tươi, nhìn qua có chút nanh ác, thân thể đang bay nhanh về phía trước liền bị Chu Truc Thanh bất ngờ tấn công, U minh đột thứ của Chu Trúc Thanh trực tiếp hướng đến nhục quan trên đỉnh đầu của nó vỗ xuống.
Phong vĩ kê quan xà phản ứng rất nhanh, mặc dù thân thể đang cấp tốc lao về phía trước nhưng cũng kịp vội vàng lao đầu về trước một đoạn. Một trảo của Chu Trúc Thanh không đánh trúng lên mào của nó mà lại trúng lên người nó, phát ra một âm thanh trầm muộn, khiến cho Phong vĩ kê quan xà đang vọt về phía trước, tốc độ nhất thời chậm lại vài phần.
Phong vĩ kê quan xà tựa hồ như sợ hãi, đầu rắn ngẩng lên, miệng há to hướng đến Chu Trúc Thanh phun ra một ngụm sương vụ bảy màu đậm đặc, đồng thời nhục quan đỏ tươi trên đầu nó sáng rực lên, tốc độ vừa mới chậm lại trong nháy mắt lại tăng lên.
Đái Mộc Bạch tựa hồ không cần suy nghĩ, hét lớn:" Cẩn thận!", vì quá quan tâm nên hoảng loạn, dưới sự kinh sợ sinh ra hắn ngay lập tức phát động hoàn hồn kĩ ngàn năm của chính mình, Bạch Hổ Kim Cương biến. Thân thể chợt to ra, Đái Mộc Bạch dũng mãnh hướng đến chỗ Phong vĩ kê quan xà phóng tới.
" Thất bảo hữu danh, nhị nhật: Tốc. " Trong lúc đó, thanh âm thanh thúy của Ninh Vinh Vinh vang lên, Đái Mộc Bạch chỉ thấy thân thể mình chợt nhẹ đi, tốc độ ngay lập tức được gia tăng, song có một người rõ ràng so với Đái Mộc Bạch còn nhanh hơn một chút.
Phanh! Một cỗ cực lực truyền tới, một nắm đấm trong suốt trực tiếp đập mạnh vào đầu con Phong Vĩ Kê Quán Xà làm cho thân thể khổng lồ vặn vẹo trên không trung một lượt, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất. Đồng thời một cánh tay khác dài vươn ra trực tiếp chộp được Chu Trúc Thanh.
Roạt, roạt! Đồng thời cùng lúc đó Tiểu Y đã hành động. Ở phía dưới một đám dây leo theo đó trực tiếp cuốn lấy thân thể Phong Vĩ Kê Quán Xà đang nằm ở phía dưới mặt đất. Trong đó những cây dây gai sắc nhọn bám lấy cánh của nó khiến cho nó không có cách nào có thể bay được.
Cùng lúc đó, Vũ hồn mập mạp toàn lực phóng thích ra áp lực, Phong vĩ kê quan xà có lẽ cũng cảm nhận được hơi thở của Hỏa phượng hoàng, thân thể có chút run rẩy, nhưng dù sao nó cũng là một đầu hồn thú ngàn năm, cũng không cam tâm chịu nhận một cái chết dễ dàng như vậy. Nó điên cuồng dãy dụa ý đồ thoát khỏi những đám dây mây đang tấn công mình.
Tiểu Y có chút ngạc nhiên, chỉ cảm thấy thân thể Phong vĩ kê quan xà đột nhiên trở nên linh hoạt hơn, chẳng những những gai nhọn của dây leo mặc dù rạch rách da thịt nó nhưng với thân hình uốn lượn điên cuồng vặn vẹo, nó tạo ra được một lỗ hổng nhỏ và chui thẳng ra bên ngoài.
“Muốn chạy? Dễ dàng vậy sao?” Thiên Thủ Cương Thủ lập tức nhảy lên không trung hét lên một tiếng. Bàn chân thiếu nữ đưa lên trên cao hết cỡ. Gót chân mang theo sức mạnh khủng bố trực tiếp nện thẳng vào đầu con hồn thú Phong Vĩ Kê Quán Xà.
Phanh! Hồn thú chỉ cảm giác được đầu mình cảm giác được choáng váng. Nó trực tiếp đập mạnh đầu xuống mặt đất phát ra một tiếng lớn. Đồng thời dưới mặt đất cũng trực tiếp vỡ vụn vì cái đầu nó va đập mạnh xuống đất. Miệng con rắn trực tiếp ộc ra một ngụm máu, đôi mắt nhắm nghiền rơi vào hôn mê.
“Chị Cương Thủ?” Đám người nhìn tình trạng bạo lực Thiên Thủ Cương Thủ không khỏi rùng mình một cái. Triệu Vô Cực lại lần nữa nhìn về phía Tiểu Y với ánh mắt kỳ quái. Rõ ràng võ hồn theo hướng khống chế nhưng võ hồn lại có tự chủ ý thức đồng thời sức cường công so với hồn sư hệ cường công còn mạnh hơn. Mập mạp tò mò hỏi: “Chị ấy không đánh chết con Phong Vĩ Kế Quán Xà này đấy chứ?”
“Áo Tư Tạp...” Bàn tay nhỏ nhắn Cương Thủ trực tiếp nắm lên con rắn. Nàng trực tiếp ném bay con rắn về phía Áo Tư Tạp. Nó va chạm dưới mặt đất cách chân Áo Tư Tạp không xa: “Của ngươi...”
“Đám nhóc này không tệ!?” Trong lòng Triệu Vô Cực hài lòng ngẫm nghĩ. Lúc này, hắn lấy bên hông mình ra một thanh đoản nhận đưa cho Áo Tư Tạp, " Đêm dài lắm mộng, động thủ đi, đâm vào cái điểm ngay phía dưới nhục qua ấy là có thể phá được đại não của nó, hồn hoàn này sẽ thuộc về ngươi."
Ngay khi Áo Tư Tạp chuẩn bị hạ một đao trong tay xuống, đột nhiên một tiếng quát chói tai chợt vang lên," Dừng tay!"
Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh từ khu vực phía trước Phong vĩ kê quan xà nhanh chóng lao vọt đến, xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai người đến đều là nữ, một già một trẻ. Người già nhìn qua bộ dạng khoảng năm, sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc được bó lại cực kì chỉnh tề, mặc dù tuổi đã cao nhưng tinh thần lại cực kì quắc thước, trên mặt mặc dù da dẻ nhăn nheo không ít nhưng vẫn có nét hồng nhuận giống trẻ con bình thường, trong mắt liên tục bắn ra tinh quang, tay phải nắm một quải trượng đầu rắn dài đến ba trượng, trên người sáu cái hồn hoàn cao thấp chuyển động liên tục.
Thân thể không có phát sinh biến hóa nhưng từ hồn hoàn biểu hiện rằng bà đã sử dụng vũ hồn của chính mình, không cần phải hỏi cũng có thể biết quải trượng trong tay bà chính là vũ hồn.
Đi theo bên cạnh bà lão là một cô gái xinh đẹp, mái tóc cắt ngắn, bộ dạng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một thân trang phục quấn quanh người, gắt gao hiện ra thân thể đã phát dục hoàn toàn của nàng. Một đôi mắt to màu nâu đang nhìn chằm chằm vào Phong vĩ kê quan xà trong tay Triệu Vô Cực. Trong tay nàng cũng cầm một thanh quải trượng đầu rắn, bất quá có ngắn hơn so với của lão bà kia một chút, chỉ dài hơn hai trượng, trên người hồn hoàn cũng chỉ có hai cái trăm năm.
Lão bà cũng thiếu nữ đồng thời xuất hiện khiến bọn họ cả kinh, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy sáu cái hồn hoàn trên người lão bà, liền thở dài một cái. Dù sao, trên người Triệu Vô Cực cũng có bảy cái hồn hoàn, không thể … như vậy yếu hơn, nhất là có mấy cái hồn hoàn màu đen thâm thúy chính là hồn hoàn ngàn năm, khi thi triển ra cực kì uy hiếp.
Nhóm Vũ Vô Cực bên này đã buông lỏng một chút, còn lão bà sắc mặt lại có chút thay đổi. Lúc trước bà lão nghe Triệu Vô Cực nói với Áo Tư Tạp mới cao giọng ngăn cản, khi tới gần liếc mắt nhìn mới thấy bảy cái hồn hoàn trên người Triệu Vô Cực. Hồn thánh, đây mới là bên ngoài của Tinh đấu đại sâm lâm, như thế nào lại xuất hiện một gã hồn thánh? bà lão tâm nhất thời trầm xuống, biết là hôm nay sợ rằng không chiếm được lợi thế.
" Có chuyện gì sao?" Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn bà lão một cái, ánh mắt rơi vào quải trượng đầu rắn trong tay bà, trong lòng không nhịn được nhớ tới một người. Âm thanh của hắn cũng không có chút gì là kiêu ngạo, nghe kĩ lại có chút ôn hòa, Đái Mộc Bạch vốn hiểu rõ hắn liền cảm thấy có chút kinh ngạc. Bất Động Minh Vương đối với người có thực lực không bằng minh, chính là đến nay đều không có sắc mặt tốt lắm. Nhất là dưới tình huống này, đối phương rõ ràng có ý định với Phong vĩ kê quan xà ngàn năm này.
Bà lão ho khan một tiếng, khiến cho khuôn mặt của mình nhu hòa hơn một chút," Ngài hảo thưa hồn thánh tôn kính, ngài không thể cấp Phong vĩ kê quan xà cho đứa nhỏ này được."
Triệu Vô Cực một tay nắm đầu Phong vĩ kê quan xà, hướng Áo Tư Tạp nhìn, ý hắn bảo …chờ một chút, rồi chuyển hướng Bà lão nói:" Tại sao?"
Bà lão lúc này tinh thần tựa hồ đã hòa hoãn lại vài phần: " Nguyên nhân là do chúng ta phát hiện trước, hơn nữa đã triển khai liệp sát trước, nếu không chúng ta thế nào vẫn truy tìm tiếp tục đây?"