Tử Lan Hiên, tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên. Rõ ràng là một bài cầm mang theo tình yêu thắm thiết gắn bó keo sơn nhưng từ tay cầm sư gẩy ra lại mang theo tràn ngập bi thương. Lúc này, cả thành bắt đầu thay đi một bộ vải tang màu trắng thành một đám đồ sặc sỡ hỉ màu đỏ. Chúng đại biểu cho ngày mà tân Hàn Vương đăng cơ.
Vệ Trang lúc này đứng ở cửa sổ, khuôn mặt nhợt nhạt đã có huyết sắc. Hắn nhìn về phía đám binh lính đang đi lại ở phía dưới thì hơi nheo mắt lại. Âm thanh Tử Nữ từ phía sau vang vọng lại: “Không nghĩ tới mọi việc lại thay đổi đến bất ngờ như vậy. Ai nghĩ một vị công chúa ngang ngạnh vô lý sẽ trở thành tân Hàn Vương chứ? Thực sự là làm người cảm khái!”
Mặc dù Tử Nữ lên tiếng nói chuyện nhưng Vệ Trang vẫn lẳng lặng đứng ở cửa sổ. Không ai biết được Vệ Trang đang suy nghĩ gì cả. Chỉ thấy Vệ Trang trầm mặc một chút sau đó mở miệng nói: “Cô ấy vẫn như vậy sao?”
“...” Tử Nữ khẽ ừ và gật đầu một tiếng. Nói xong thì Tử Nữ khẽ thở ra một hơi dài: “Lộng Ngọc, muội ấy vẫn là như vậy. Cơm nước cũng không buồn động đến. Ngày ngày gẩy bài cầm mà Long tiên sinh đưa cho nàng. Không chỉ có Lộng Ngọc muội muội mà Hồng Du và vài vị tỉ muội trong Tử Lan Hiên cũng là như vậy. Long tiên sinh đã đi rồi...” Khuôn mặt Tử Nữ mang theo buồn bã hiếm thấy, khuôn mặt nàng tràn ngập u buồn: “Ta còn nhớ được mới đây khôn bao lâu như thoáng qua còn thấy vẻ cười cợt nhả của Long tiên sinh. Không nghĩ tới, hắn lại... Hà...”
“Kẻ yếu mới có kết quả như vậy!” Vệ Trang ôm hai tay trước ngực mình. Ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía bầu trời: “Mỗi người vì sự lựa chọn của mình phải chịu trách nhiệm vì sự lựa chọn đó. Hắn đã lựa chọn quay lại cứu Hồng Liên công chúa mà cái giá phải đổi chính là mạng của hắn.”
“Trang, huynh thật đúng là lạnh lùng đâu!” Tiếng nói có chút mê mang và mang theo trách móc từ miệng Tử Nữ phát ra. Vệ Trang không có nói chuyện mà im lặng nghe Tử Nữ tiếp tục nói. Đôi môi màu tím hơi chút nhợt nhạt của nàng khẽ mấp máy: “Có lẽ người cảm giác đau lòng nhất chính là Cửu công tử và Hồng Liên công chúa đi! Đặc biệt là Hồng Liên công chúa. Ta hiểu cảm giác được khi mất đi người phụ thân và nam nhân mà nàng ta yêu nhất là như thế nào?”
Hiện tại, Vệ Trang cũng không có nói gì. Hắn vẫn đứng ở cửa sổ lẳng lặng quan sát tất cả. Lúc này, Vệ Trang có chút mê mang. Không hiểu sao hắn lại có cảm giác Long Ngạo Thiên vẫn chưa chết. Cho dù chính hắn đã để Tử Nữ và Hàn Phi thấy tận mắt xác chết Long Ngạo Thiên. Dường như lần này, Vệ Trang cảm giác được có quá nhiều điểm khả nghi. Nó giống như một vở kịch để trừ khử Cơ Vô Dạ và đưa Hồng Liên lên làm Hàn Vương. Lần này được lợi nhất chính là Hàn Phi và Lưu Sa.
Trầm mặc một chút, Vệ Trang nói: “Ta muốn đến thăm mộ hắn một chút!” Nói xong hắn liếc mắt nhìn về phía sau.
Tử Nữ lập tức mím môi vài cái sau đó khẽ gật đầu: “Trang, chờ ngươi khôi phục hoàn toàn ta đưa ngươi đến mộ hắn!”
Ngày này, trên đại điện Hàn Vương cung... Hồng Liên mặc vào cẩm bào của một vị Hàn Vương. Trên đầu nàng đeo một chiếc mũ chuyên dụng cho Hàn Vương. Ngồi hai bên Hồng Liên là hai vị Minh Châu phu nhân và Hồ mỹ nhân. Không phải nói chính là Minh Châu thái hậu và Hồ thái hậu.
Khuôn mặt Hồng Liên lúc này chẳng còn ngây thơ và sáng lạn tinh nghịch. Nàng đã thay đổi rất nhiều. Một vẻ u sầu tràn ngập trên mặt Hồng Liên. Mặc dù khuân mặt nàng không thay đổi chút nào nhưng khí chất lại hoàn toàn thay đổi. Nàng trưởng thành hơn so với trước rất nhiều.
“Chúng thần tham kiến Hàn Vương!” Đám đại thần ở dưới đều trực tiếp chắp tay cúi đầu khom người với Hồng Liên. Họ không nghĩ tới sẽ có một ngày họ phải khom người trước vị Hồng Liên công chúa này với tư cách đối mặt với một vị tân vương.
Hồng Liên như người chết lặng nhìn về phía dưới. Nàng không có lên tiếng nói chuyện nên không có vị đại thần nào dám ngẩng đầu cả. Không khí vẫn trở nên lặng lề như thế. Minh Châu ngồi ở bên cạnh Hồng Liên nhỏ giọng nói: “Hông Liên công chúa, giờ ngài đã không còn là công chúa nữa rồi. Ngài đã trở thành Hàn Vương, quân vương đứng đầu Hàn quốc!”
“Chúng ái khanh bình thân!” Hồng Liên nghe được nhừng lời nhắc nhở này theo đó bừng tỉnh.
“Tạ ơn vương thượng!” Đám chúng thần ở phía dưới nghe được lời này thì hơi khom người một chút như hành lễ sau đó đứng dậy.
“Có việc thượng tấu, không việc bão triều!” Một âm thanh lớn lên phát ra trong toàn bộ đại điện.
“Thần, Tư Khấu có việc thượng tấu!” Hàn Phi chắp tay đối với Hồng Liên. Đồng thời hắn hơi bước ra hướng về phía trước bước vài bước.
“Chuẩn!” Bàn tay Hồng Liên đưa ra, ánh mắt nhìn về phía Hàn phi với tình cảm phức tạp. Hiện giờ nàng đã trở thành Hàn Vương An mà không còn là Hồng Liên công chúa nữa. Nàng không còn có thể làm lũng đối với Hàn Phi, cửu ca của nàng nữa. Dường như kể từ khi nàng trở thành Hàn Vương thì đã có một rào cản ngăn cách giữa hai người.
Tất cả quần thần đều cảm giác được điều này như một giấc mộng mới tỉnh. Họ thực sự đã đứng trước một vị nữ vương, một vị nữ vương đầu tiên của Hàn quốc. Sau khi, Cơ Vô Dạ chết thì Huyết Y Hầu trở thành người nằm quyền to của Hàn quốc. Hơn nữa, dù Hàn Vương An chết nhưng Huyết Y Hầu lại có công giết chết Thiên Trạch khiến cho Huyết Y Hầu ở Hàn quốc danh vọng nâng lên một bậc. Một khi Huyết Y Hầu ủng hộ Hồng Liên công chúa trở thành Hàn Vương An, ai dám nói một lời không.
Mặc dù không biết tại sao Huyết Y Hầu đồng ý hơn nữa ủng hộ Hồng Liên trở thành Hàn Vương. Có lẽ Huyết Y Hầu có tính toàn riêng nhưng sự việc này đã không thay đổi được sự thật là Hồng Liên thành Hàn Vương.
Không chỉ có đại thần có cảm giác như vậy. Ngay cả Minh Châu và Hồ mỹ nhân đều có cảm giác như một giấc mộng. Không đến mấy ngày, tin Hàn Vương An chết và các nàng trở thành thái hậu của Hàn Vương. Điều này làm cho các nàng như vừa tỉnh dậy từ cơn mê.
Các nàng cũng thật may mắn khi mình trở thành thái hậu. Một khi Hàn Vương An chết, theo nghi lễ tuẫn táng thì Hàn Vương An khi đưa vào lăng tẩm nhất định cần phải có người bồi táng. Các vị mỹ nhân, phu nhân cùng với phi tần đều không ngoại lệ. Chỉ những người có hậu duệ của Hàn Vương hoặc trở thành thái hậu mới có thể thoát chết. Hai nàng trở thành thái hậu cho thấy được trước khi chết, Hàn Vương nhớ đến các nàng. Nó làm cho Hồ mỹ nhân và Minh Châu đều cảm động vì hành động này của Hàn Vương. Đến chết còn lo lắng cho bọn họ.
“Không nghĩ tới, một nữ nhân lại có thể trở thành quân vương một nước!” Đứng ở trên tường thành cao, người thiếu nữ xinh đẹp nhìn vào trong đại điện. Đứng ở bên cạnh nàng là một người thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị. Một nam nhân hoàn mỹ về khuôn mặt giống như trên mặt hắn không tìm được vết tích nào, như được một nghệ nhân điêu luyện đẽo đục tạo nên.
Người thanh niên ôm ngực cười nhạt nói: “Tại sao nữ nhân lại không có thể trở thành một quân vương? Ta chưa bao giờ coi thường nữ nhân cả. Nhiều nữ nhân, họ không thua nam nhân chút nào.” Hơi nghiêng đầu một chút, người thanh niên nói: “Hơn nữa, thế giới này có một nửa là nữ nhân. Ta tin tưởng một ngày thế giới sẽ thay đổi. Đến lúc đó nam nữ sẽ bình đẳng!”
“Ngươi thật lạ.. khác biệt hẳn với những người nam nhân mà ta biết!” Người thiếu nữ khẽ liếc mắt nhìn về phía người nam nhân kia sau đó rơi vào trầm tư nhỏ giọng nói: “Ngày đó thực sự sẽ đến sao?”
“Sẽ rất nhanh thôi!” Người thanh niên tuấn mỹ mỉm cười trả lời. Đôi mắt hắn nhìn về phía đại điện với đám quần thần đang thượng tấu với vị nữ vương mới của bọn họ, giọng nói từ miệng người thanh niên phát ra rất nhỏ: “Xin lỗi, Hồng Liên... là ta có lỗi với nàng!” Bấy giờ hắn quay đầu nhìn về phía người thiếu nữ nói: “Phi Yên cô nương, chúng ta đi thôi!”
Đôi mắt xinh đẹp cao quý Phi Yên khẽ chớp chớp. Nàng mang theo tò mò nhìn về phía người thanh niên hỏi: “Ngươi không có tiếp tục muốn ở lại sao?”
“Không...” Người thanh niên thở ra một hơi thật dài: “Chúng ta đã ở đây một thời gian rồi. Thời gian đủ dài rồi. Hơn nữa, Diễm Linh Cơ cùng với mấy thuộc hạ của ta đang chờ chúng ta. Chúng ta cần nhanh lên một chút!” Vừa nói thì hắn đem Phi Yên kéo vào trong ngực sau đó ôm lấy nàng. Phù văn sau đó nhanh chóng lưu chuyển quanh thân bọn họ.
“Vút!” Dường như đã quen thuộc bị hắn ôm, Phi Yên không có phản kháng. Nàng trực tiếp bị hắn ôm sau đó hai người bay vút lên không trung. Nàng lại một lần nữa cảm nhận được gió mát trên bầu trời cao đập vào mặt mình.
Cảm nhận làn gió mát mẻ, Phi Yên không nhịn được tò mò hỏi: “Ta hỏi ngươi một điều được không?” Thiên Trạch không có trả lời nàng. Dường như điều đó như việc hắn ngầm đồng ý, nàng mới nói: “Để Hồng Liên trở thành Hàn Vương là kế hoạch ngươi đã bày sẵn sao? Ngươi không phải là thái tử Bách Việt sao? Ngươi chẳng lẽ không hận Hàn quốc vì sao còn phải ra tay giúp bọn họ?”