Mục lục
Đạo Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hồng Liên!” Tuyết Nữ và Lộng Ngọc thấy được Hồn Vương vọt tới thì giật mình sợ hãi hô lên. Hai nàng không nghĩ đến tên Hồn Vương này lại điên cuồng như vậy. Chỉ trong nháy mắt đó, các nàng cũng bỏ lấy cơ hội cứu lấy Hồng Liên.

Hai hàm răng hồng Liên khẽ cắn, nàng còn chưa thua Hồn Vương. Nếu như sử dụng hồn cốt, nàng có thể dễ dàng tránh thoát đòn tấn công này. Song nàng còn chưa kịp sử dụng hồn cốt thì một tiếng hừ lạnh phát ra: “Hừ...” Âm thanh mang theo lạnh lẽo đến tận xương.

Một cỗ uy áp khủng bố không biết từ nơi nào đổ ập lên cả người Hồn Vương. Áp lực khủng bố ấy làm cho hắn thanh tỉnh lại trong nháy mắt. Cả người theo đó nhễ nhại mồ hôi, hai chân cũng vì thế mà khuỵa xuống. Bàn tay đang đưa ra cũng nháy mắt dừng lại. Vẻ mặt mang theo bàng hoàng như đứng trước vực sâu thăm thẳm.

Lập tức đám người Hồng Liên cũng bị âm thanh này hấp dẫn ở. Họ quay về phía âm thanh phát ra thấy được một đám người xuất hiện. Lúc này, Tuyết Băng lúp sau lưng một lão già, vẻ mặt cao ngạo, trong mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt. Đi giữa chính là một lão giả mặc Hoa phục. Người này mặc đại hoàng bào, trên vải thêu hoa kim tuyến, nhưng nhìn qua lại không có chút nào lộn xộn, tóc hoa râm chỉnh tề, chải vuốt ngược ra phía sau đầu, vóc gười trung bình, thân thể hơi chút béo phúc hậu, tướng mạo uy nghiêm. Chỉ có điều đôi mắt có vẻ hơi nhỏ, phá hoại cảm giác ngũ quan.

Phía sau lưng lão già mặc áo hoá là một đám hồn sư. Ở phía bên cạnh lão già là một lão già khác. Bất quá lão già này đối với đám người Hồng Liên cực kỳ quen thuộc. Người thanh niên Tuyết Băng chỉ về phía ba người nói: “Chú, ba người đó chính là kẻ đã nhục mạ hoàng thất chúng ta. Họ không những nhục mạ chúng ta còn ra tay đả thương hai hộ vệ của ta. Ngài nhất định phải lấy lại công đạo cho ta?”

“Ba...” Một cái tát vang dội vang lên trực tiếp đánh lên mặt Tuyết Băng khiến cho hắn ngẩn ra. Vết in đỏ ửng trên má hắn, vẻ mặt hắn cũng vì thế mà dại ra. Bàn tay đưa lên chạm vào má mình, Tuyết Băng kinh hãi hỏi: “Chú? Ngài... tại sao ngài lại đánh ta!?”

“Hừ...” Ở bên cạnh, Độc Cô Bác hừ lạnh một tiếng. Uy áp hắn trực hướng về phía Tuyết Băng làm cho khuôn mặt Tuyết Băng trở nên trắng bệch.

“Tiền bối Độc Cô Bác... hẳn có điều hiểu lầm ở đây!” Lão già đối với Độc Cô Bác cực kỳ cung kính mở miệng nói. Hai tay chắp lại hướng về phía Độc Cô Bác tỏ thái độ, khuôn mặt cũng vì thế biến thành ôn hoà. Miệng hắn mỉm cười hoà nhã với Độc Cô Bác nói: “Hẳn mọi việc là hiểu lầm mà thôi!” Chìa tay ra, hắn lại cười thân thiện với ba thiếu nữ.

Nhìn về phía ba người thiếu nữ lần nữa, Tuyết Tinh thân vương lại cảm khái học viện Thiên Địa ra mỹ nhân. Người nào người lấy đều là mỹ nhân hiếm có. Ngay cả những phu nhân trong nhà hắn đều là mỹ nhân vạn dặm trọn một mà vẫn không có được xinh đẹp giống như ba thiếu nữ này hay bất cứ ai trong học viện Thiên Địa. Có lẽ có nhưng khí chất vận kém so với bọn họ.

Hiển nhiên, Tuyết Tinh thân vương cũng đoán được một số điều. Hẳn Tuyết Băng thấy sắc nảy lòng tham hơn nữa chưa biết rõ thân phận đối phương mới ra tay. Kết quả lại đá phải thiết bảng khiến cho tiền mất tật mang. Càng nghĩ, Tuyết Tinh thân vương càng cảm giác được bản thân hận sắt không thành cương.

“Ba cháu gái...” Tuyết Tinh thân vương nở nụ cười hoà nhã, thân thiện. Bộ dáng hắn lúc này ôn hoà giống như một ông lão hiền từ nhà bên. Song ba thiếu nữ không ăn một bộ này của lão. Chỉ thấy lão già cười hiền hoà nói: “Đứa cháu không lên thân này của ta có chỗ nào đắc tội ba cháu, mong các cháu bỏ qua cho. Ta cũng chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện như thế nào nhưng ta biết Tuyết Băng hẳn không quá xấu. Việc này có lẽ là hiểu lầm nào đó. Ta thay mặt cháu ta hướng ba cháu xin lỗi.”

Bốp! Lại một cái vỗ trực tiếp đánh lên ót Tuyết Băng làm cho Tuyết Băng cảm giác đau nhói. Hắn nước mắt cùng nước mũi tùm lum nhìn về phía Tuyết Tinh thân vương lại nghe được những lời trách móc: “Còn không có xin lỗi người ta?”

Cảm giác được lòng chua xót và đau đớn cùng xấu hổ và uất ức nhưng Tuyết Băng hiểu lần này mình đá vào thiết bản. Xem biểu hiện Độc Cô Bác, ba người này chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt với Độc Cô Bác. Chỉ thấy được Tuyết Băng cắn chặt hai hàm răng cúi đầu thấp xuống: “Ba vị tiểu thư xin lỗi!”

“Ba cháu gái, cháu trai ta đã xin lỗi cháu. Có thể nể mặt thân vương ta tha cho thằng nhóc này một lần hay không?” Vừa nói vừa cười, Tuyết Tinh thân vương tỏ ra có chút nhún nhường. Bàn tay chìa hướng về phía cửa hàng nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên những thiệt hại do đứa nhỏ này gây ra, hoàng thất chúng ta sẽ làm bồi thường rồi. Các cháu xem như thế nào?”

“Khụ, khụ...” Độc Cô Bác lúc này ho khan vài tiếng. Bàn tay nắm lại đặt ở miệng ho khan vài tiếng rồi lão mới nói tiếp: “Ta thấy việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi! Hơn nữa, hai hồn vương còn bị mọi người đả thương như vậy, lại Tuyết Tinh thân vương nguyện ý bồi thường, ta nghĩ việc này bóc qua đi.”

Bản thân Độc Cô Bác đều cho rằng Vũ Vô Cực sâu không lường được. Phải biết hắn có thể tìm ra một con hồn thú mười vạn năm đương nhiên có thể tìm được nhiều con nữa. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ Vũ Vô Cực nói. Đặc biệt, Độc Cô Bác còn chưa bao giờ nhìn thấu rốt cuộc sau lưng Vũ Vô Cực còn cất dấu cái gì. Đối với hoàng thất, Độc Cô Bác có mối quan hệ khá thân. Hắn không hy vọng vì Tuyết Băng mà làm cho mối quan hệ giữa hai bên trở nên căng thẳng.

Mặc dù Độc Cô Bác tin tưởng Thiên Địa tông cũng không sợ hoàng thất Thiên Đấu. Song hoàng thất Thiên Đấu cũng là thổ địa ở nơi này. Hai bên đối đầu cũng chỉ gây ra tổn thất cho cả hai khiến thế lực khác được lợi. Đương nhiên, Độc Cô Bác cũng cho rằng họ sẽ không vì việc nhỏ này gây chiến với nhau. Đặc biệt là Tuyết Dạ đại đế sẽ không vì Tuyết Băng mà gây chiến với Thiên Địa tông. Nếu như cần thiết, Tuyết Băng có thể bị Tuyết Dạ đại đế từ bỏ nếu như xung đột với Thiên Địa tông.

Nếu như một trong ba người Hồng Liên có vấn đề gì, Độc Cô Bác tin tưởng Vũ Vô Cực sẽ lập tức toàn lực gây chiến đối với đế quốc Thiên Đấu. Hắn tin tưởng vững chắc điều này nên cũng cực lực đứng ra đem mọi chuyện hoà hoãn.

Tuyết Tinh thân vương cũng thầm chửi Tuyết Băng có mắt không tròng. Hiện giờ lại đá phải ván sắt như vậy. Đám người hoàng thất còn cần Thiên Địa tông hỗ trợ rất nhiều. Ngay cả việc ký kết khế ước với hồn thú cũng cần phải có sự giúp sức Thiên Địa tông. Nếu như đắc tội ba người này vậy hoàng thất sau này muốn ký kết khế ước với hồn thú phải làm sao đây?

“Được!” Tuyết Nữ lập tức trả lời. Hồng Liên thấy vậy quay đầu nhìn Tuyết Nữ nhăn mày lại. Đáp lại Hồng Liên là ánh mắt liếc nhìn của Tuyết Nữ. Lại nghe được Tuyết Nữ nói tiếp: “Bất quá mọi chi phí ở nơi này, ngài cùng với cháu trai ngài phải bồi thường toàn bộ.”

“Tất nhiên!” Tuyết Tinh thân vương nhìn về phía những hồn đạo khí hình người tan nát, khoé miệng run rẩy nói: “Được nhiên!” Hắn cố nặn ra một nụ cười.

“Thứ hai...” Tuyết Nữ lạnh nhạt đưa ra yêu cầu: “Ngài phải để Tuyết Băng điện hạ công khai xin lỗi chúng ta trên mạng. Đồng thời tự kiểm điểm bản thân mình hứa rằng sau này sẽ không làm những điều tương tự như vậy nữa!”

“Này...” Tuyết Tinh thân vương cảm giác có chút khó khăn. Một khi để Tuyết Băng xin lỗi vậy mặt mũi hoàng thân ở đâu. Bất quá khi thấy được ánh mắt Tuyết Nữ, hắn chỉ có thể nắm chặt nắm tay, cắn răng lại: “Được, ta đáp ứng việc này!”

“Chú...” Tuyết Băng muốn nói gì đó thì đã bị Tuyết Tinh thân vương cắt lời.

“Im miệng!” Tiếng quát lạnh từ miệng của Tuyết Tinh thân vương phát ra: “Còn chưa đủ mất mặt sao?” Sau đó hắn quay ra nhìn về phía ba người thiếu nữ: “Ba cháu còn hài lòng sao? Có còn hay không yêu cầu nào khác?” Bàn tay hắn chìa ra tỏ vẻ cực kỳ phóng khoáng.

“Đương nhiên...” Hồng Liên mở miệng nói chuyện làm cho mặt Tuyết Tinh thân vương đen lại. Nhưng sau đó Hồng Liên lại cười nhẹ: “Không có!” Làm khoé miệng Tuyết Tinh thần vương co quắp liên hồi đồng thời gánh nặng trong lòng hắn cũng nhẹ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK