Ánh mắt hai người tập trung Vũ Vô Cực lại nghe được Vũ Vô Cực đối với hai người kính cẩn. Bàn tay hơi đưa ra với hai người và dáng vẻ hoà nhã: “Vũ Vô Cực, võ hồn là bản thể, cấp bậc 39 cấp hồn lực. Bất quá để công bằng trong trận chiến này, ta sẽ không sử dụng võ hồn đồng thời cũng không sử dụng hồn kỹ. Thứ duy nhất ta sử dụng đó là hồn lực. Các vị thấy như thế nào?”
Lời này nói ra làm cho nhất thời mọi người đều ngạc nhiên. Nếu như một hồn sư ngay cả võ hồn không cần, hồn hoàn cũng không lại chỉ dùng hồn lực. Dù chênh lệch một giai cũng sẽ bị đối phương đánh bại. Đây không phải là sử dụng kỹ xảo có thể thắng được. Bàn tay Vũ Vô Cực đưa lên vỗ vào vai Áo Tư Tạp nói: “Người anh em, tin tưởng ta đi! Ta nhất định sẽ chiến thắng trận đấu này.”
“Tốt!” Xà bà không ngần ngại trực tiếp nhanh chóng quyết định đồng ý. Không dựa vào võ hồn, chỉ hơn một giai cho dù là hắn có là hồn tông đối phó với đại hồn sư cơ bản không có phần thắng. Xà bà còn tin tưởng vào cháu gái mình. Không để cho Triệu Vô Cực nói chuyện, Xà bà đã vội vã quyết định: “Cứ như vậy đi!”
Triệu Vô Cực quay đầu ra thấy được dáng vẻ tự tin Vũ Vô Cực, hắn thở ra một hơi dài nói: “Vậy cứ như vậy đi!”
Mọi việc quyết định, Vũ Vô Cực vừa bước dài về phía trước, phía đối diện cô gái cũng đi ra, mọi người hai bên chậm rãi lùi về phía sau, nhường cho bọn hắn một khoảng không gian đủ để tỷ thí. Bàn tay Vũ Vô Cực hơi đưa ra như làm lời mời.
Cô gái lạnh lùng nói: "Mạnh Y Nhiên, vũ hồn Xà trượng, ba mươi cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư"
Ở khoảng cách gần, Vũ Vô Cực mới phát hiện, cô gái tên Mạnh Y Nhiên này rất đẹp. Nàng dù sao cũng mười sáu tuổi, thân thể phát dục rất hoàn mỹ, so với nàng, dù Diễm Linh Cơ và Tiểu Y vẫn còn phần non nớt do tuổi tác, thiếu đi sự thành thục.
Mạnh Y Nhiên hai mắt to tròn, lông mi dài, cao gần bằng Vũ Vô Cực, cực kỳ đối xứng, trước ngực là bạo mãn phong doanh hồn viên,vòng eo mảnh khảnh tựa như núm thắt, mặc dù trên mặt giận dữ hơi tái đi, nhưng vẫn không giảm đi chút phong tư nào hết.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây trong Sâm lâm kêu lên xào xạc, ánh nắng nhảy nhót xuyên qua các tán cây chiếu xuống. Vũ Vô Cực giơ tay phải lên nói: "Mời".
Mạnh Y Nhiên lúc này lửa giận đã bừng bừng thiêu đốt trong lòng, mắt thấy một cái hồn hoàn hiếm có sắp rơi vào tay lại vuột đi, trong lòng làm sao có thể tốt được, trước mắt chỉ muốn dạy dỗ Vũ Vô Cực, đoạt lại thiên niên hồn hoàn Phong vĩ kê quan xà, để hấp thu tiến giai.
Kỳ thật Long công Mạnh Thục cũng ở trong Tinh đấu đại sâm lâm, nhưng lúc trước lần theo dấu vết của một con hồn thú khác mà chia tay với Xà bà và Mạnh Y Nhiên, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tìm lại được nhau. Nếu không, nếu Long công ở ngay phụ cận, Xà bà Triêu Thiên Hương làm sao dễ nói chuyện như vậy.
Thân hình chợt loé, Mạnh Y Nhiên rất nhanh đi tới trước mặt Vũ Vô Cực, xà trượng dài hai thước thẳng một đường nện vào mặt của Vũ Vô Cực. Nhìn qua bộ dáng Mạnh Y Nhiên chỉ là một cô gái mảnh khảnh, thế nhưng khi bắt đầu chiến đấu không nàng không còn giữ được chút vẻ nữ tính nào nữa, chẳng những khí thế cực kỳ sắc bén, mà trong hồn lực cũng tràn ngập hơi thở bá đạo
Mắt thấy xà trượng phủ xuống, chân Vũ Vô Cực đạp mạnh trượt về phía sau nhẹ nhàng né tránh. Hắn hướng về phía Mạnh Y Nhiên khẽ mìm cười và đưa tay giống như một lời mời. Ngay lập tức Mạnh Y Nhiên hừ lạnh một tiếng. Nương theo một tiếng hừ lạnh, hai cái hồn hoàn trên người Mạnh Y Nhiên đồng thời sáng rực lên.
Mạnh Y Nhiên đồng thời phát động hai cái hồn kỹ. Đệ nhất hồn kỹ-Thiệt nhận(lưỡi nhọn), Đệ nhị hồn kỹ-Thân rắn. Thân mình nàng trườn dưới mặt đất với tốc độ cực nhanh giống như một con rắn lao vọt thẳng về phía Vũ Vô Cực. Lưỡi rắn từ đỉnh đầu quải trượng ló ra lớn dần lên dài chừng hai thước, trong nháy mắt bay đến sát Vũ Vô Cực. Trên lưỡi rắn loé lên một màu xanh biếc, hiển nhiên có chất kịch độc.
Vụt! Bàn tay Vũ Vô Cực lập tức bắt lấy lưới rắn. Ngón tay chỏ đưa lên khẽ kẹp vào lưỡi rắn. Con mắt Xà bà và Mạnh Y Nhiên hơi hơi kinh ngạc nhìn về phía Vũ Vô Cực. Họ không nghĩ tới Vũ Vô Cực dám dùng tay bắt lấy thứ này. Chẳng lẽ không sợ trúng độc sao?
“Độc tố rất khá!” Vũ Vô Cực khẽ cười nói: “Nếu như tiểu thư xinh đẹp đối phó với người khác, chắc chắn đối phương sẽ thua. Bất quá, thật may mắn ta vừa lúc kháng độc rất tốt.” Đối với người thiếu nữ, Vũ Vô Cực để lộ ra nụ cười tràn ngập tự tin.
“Hừ...” Trong lòng Mạnh Y Nhiên tức giận hoàn toàn bùng nổ. Nàng không nghĩ tới được Vũ Vô Cực dù không có võ hồn, không dùng hồn kỹ lại vẫn đối với nàng có giống như coi nàng giống như không có gì cả.
Tất cả đám người ở đây trừ Diễm Linh Cơ và Tiểu Y ra, không ai biết chức nghiệp thật Vũ Vô Cực là võ tu. Võ tu thì đâu cần phải sử dụng võ hồn, đâu có sử dụng hồn lực. Ngay cả Triệu Thiên Hương cũng cho rằng đối phương dùng phương pháp gì đó che dấu hồn lực mà thôi. Khi nhìn thấy ba hồn hoàn, bà cho rằng Vũ Vô Cực hồn lực hẳn là dưới bốn mươi. Bất quá Vũ Vô Cực chỉ có võ tu cấp 29 tương đương với hồn sư cấp 29.
Có võ hồn và hồn hoàn chẳng qua là Vũ Vô Cực làm giả trước mặt người khác mà thôi. Không sử dụng hồn kỹ tương đương không sử dụng thần thông. Thực lực Vũ Vô Cực cũng không giảm bao nhiêu đương nhiên là không có khả năng thua Mạnh Y Nhiên.
Hai hàm răng Mạnh Y Nhiên cắn chặt lại. Mạnh Y Nhiên mạnh mẽ gìm xà trượng lại, hai tay cầm xà trượng hơi rung một chút, xà trượng đã hoá thành tám đạo quanh ảnh hướng thẳng vào người Vũ Vô Cực. Tám đạo quang ảnh này hư hư thực thực, mang theo hồn lực cực kỳ bá đạo mênh mông cơ hồ bao trùm mọi phương hướng không gian mà Vũ Vô Cực có thể tránh né.
Quải trượng đầu rắn huyễn hoá ra tám đạo quang ảnh, có thể nói mỗi đạo đều là thật, cũng có thể nói mỗi đạo đều là giả, thật giả trong lúc đó không ngừng biến ảo mới có thể duy trì được sự tồn tại của bọn chúng. Cho dù là cao thủ như Triệu Vô Cực gặp phải công kích loại này cũng chỉ có một cách là ngạnh kháng. Thế nhưng trước mặt nàng lại là Vũ Vô Cực, mặc dù cây quải trượng đầu rắn vô cùng nhanh chóng đánh tới hắn cũng có thể dễ dàng nắm bắt quỹ đạo.
Vụt! Bàn tay móc trộm Vũ Vô Cực nhanh như chớp vọt ra. Năm ngón tay chộp lấy lưỡi xà trượng, dù sao ba chiêu đã qua, hắn cũng không có cổ kỵ. Bàn tay trực tiếp kéo mạnh làm cho Mạnh Y Nhiên trực tiếp thất thú.
Mạnh Y Nhiên chỉ cảm thấy xà trượng trong tay bị tóm chặt, tất cả quang ảnh hư ảo toàn bộ mất hết, nhưng công kích của nàng vẫn chưa có chấm dứt. Từ trong quải trượng đầu rắn,cái lưỡi nhọn phun ra đột nhiên đổi hướng một cách quỷ dị, trực tiếp cắt về phía tay phải đang giữ quải trượng của Vũ Vô Cực, giống như một luỡi dao sắc bén loé lên ánh sáng màu xanh kịch độc. Ai nhìn cũng biết nếu bị cái này chém trúng thì …
Mạnh Y Nhiên tốc độ phản ứng rất nhanh, cơ hồ là đồng thời ngay khi Vũ Vô Cực bắt được quải trượng, Thiệt nhận cũng đã đổi hướng chém tới, dưới tình huống này cho dù Vũ Vô Cực muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi. Nếu hắn buông tay đang giữ lấy xà trượng ra, Mạnh Y Nhiên tất sẽ nhân cơ hội huy động xà trượng đổi đánh xuống, mục tiêu công kích của cái lưỡi kia không ngoài cái gì khác trừ thân thể của Vũ Vô Cực.
Vậy mà làm cho mọi người kinh ngạc là Vũ Vô Cực cũng không có tránh né trực tiếp vẫn dùng tay mạnh mẽ kéo xà trượng để mặc chiếc lưỡi đánh trên người của mình. Con mắt Chu Trúc Thanh và Ninh Vinh Vinh theo đó sợ hãi mở to. Đặc biệt Ninh Vinh Vinh hét lên: “Vô Cực!”
Nhìn lưỡi rắn do xà trượng đánh ra trực tiếp đâm vào người Vũ Vô Cực, Mạnh Y Nhiên mừng thầm. Tuy nhiên đáp án lại không như nàng nghĩ. Lưỡi rắn trực tiếp đánh lên người Vũ Vô Cực đem quần áo hắn đục lỗ đồng thời ngón tay chỏ Vũ Vô Cực cũng theo đó chạm lên trán Mạnh Y Nhiên.
Một nụ cười nhè nhẹ từ mặt của Vũ Vô Cực: “Trận này, ta thắng đi tiểu thư Mạnh Y Nhiên!”.
Lưỡi rắn rút khỏi quần áo Vũ Vô Cực, Mạnh Y Nhiên thấy được chẳng có vết thương nào ở nơi đó. Hai hàm răng nàng theo đó cắn chặt mở miệng đáp lại: “Ngươi thắng!” Dù không cam lòng nhưng nàng vẫn nói ra được một câu như vậy.