Ngồi ở vị trí bên cạnh Thiên Trạch, Hồng Liên mở to mắt của mình liếc qua liếc lại. Ánh mắt nàng híp lại loé ra một tia nguy hiểm. Buổi trưa nàng muốn tổ chức một bữa tiệc mời Vệ đại tướng quân, Đại Tư Khấu Hàn Phi, Tướng quốc Trương Lương, Tử Nữ... Những người trong Lưu Sa và đoàn người Thiên Trạch đãi tiệc thiết yến. Bất quá...
Lúc này không nghĩ tới không chỉ có phát hiện được bất ngờ mà lại hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hồ thái hậu cùng Minh Châu thái hậu cũng tới. Hai người này dường như tư dung toả sáng, khuôn mặt rạng rỡ giống như bông hoa vừa được tưới nhuần cam lộ. Những người có kinh nghiệm nữ nhân như Hàn Phi lập tức nhận ra được hai người nhất định được người tưới tắm.
Đối với hai vị thái hậu này, Hàn Phi và Trương Lương đều nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao hai người không gây ra náo loạn gì thì họ cũng mặc kệ việc này. Bất quá, Hàn Phi lúc này chú ý nhìn về phía vài nữ nhân khác. Những nữ nhân này ngoài muội muội của mình ra thì tư dung của bọn họ đều toả sáng. Rõ ràng được nam nhân đưa lên đỉnh vào ngày hôm qua.
“Vô Vọng...” Hồng Liên dùng hai tay chống eo của mình, ánh mắt dò xét nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Chàng dấu diếm ta điều gì phải không?”
“Haha...” Thiên Trạch đưa tay lên. Bộ dạng dễ thương Hồng Liên lúc này làm Thiên Trạch có chút xấu hổ và chột dạ: “Hồng Liên bé bỏng, nàng suy nghĩ nhiều rồi!”
“Dường như tâm trạng vương thượng không được tốt!” Hồ thái hậu nhẹ nhàng đưa ngón tay đặt ở miệng mình. Bộ dạng u sầu và buồn bã của nàng thực làm cho người khác thấy mà thương. Ánh mắt nàng cũng khẽ liếc nhìn về phía Thiên Trạch và Hồng Liên nói: “Xem ra tỷ muội chúng ta không mời mà đến đã phá hư không khí buổi tiệc vương thượng. Chúng ta thực tội đáng muôn chết!”
“Con hồ ly tinh này cũng biết như vậy sao?” Hồng Liên thầm nói trong lòng. Song nàng bây giờ biết mình là Hàn Vương cũng không thể nào nổi nóng vô lý.
Bàn tay Minh Châu để nhẹ lên trên bàn, giọng nói lại mang một ý vị khác. Đôi môi mọng nước Minh Châu khẽ mở, đầu nàng hơi nghiêng, ánh măt liếc đưa tình về phía Thiên Trạch: “Hồ muội muội, muội suy nghĩ nhiều rồi. Vương thượng đường đường là Hàn Vương sao có thể vì một việc nhỏ như vậy trách chúng ta được. Hơn nữa theo lý, chúng ta là thái hậu, vương thượng nên cùng với Long Thiên Đế đến viếng thăm chúng ta vào ngày hôm sau mới đúng.”
“Hai con hồ ly tinh này!” Trong lòng Hồng Liên theo đó giận dữ song nàng cố gắng nẹn giận lại.
Bất quá lúc này đám nữ hài trong đoàn người đã không nhịn được mở miệng hỏi: “Mẫu hậu chúng ta bao giờ ăn cơm đây, Nguyệt Nhi đã rất đói rồi!” Nghe được những lời này mọi người ở đây mới chú ý được ở đây còn có hai vị công chúa đây. Đặc biệt Cao Nguyệt vốn dĩ chính là tính tình hiếu động. Nàng vội vã mở miệng hỏi với dáng vẻ ngây thơ tò mò cùng con mắt mở to: “Đúng rồi, mẫu hậu! Vì sao cánh hoa trên trán của mọi người đều biến thành màu đỏ vậy. Tại sao của con, Thạch Lan tỷ cùng với Dung tỷ tỷ vẫn là màu hồng. Con cũng thích cánh hoa giống mẫu hậu và mọi người đều có màu đỏ kia.”
Không khí nhất thời trở nên nặng nề vô cùng. Đoan Mộc Dung dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Thiên Trạch. Toàn bộ đám người không hẹn mà đều quay đầu nhìn về phía Thiên Trạch. Hàn Phi lại hơi kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Ngay sau đó hắn huých huých tay về phía eo Trương Lương đồng thời rồi lại nháy nháy mắt nhìn về phía Vệ Trang giống như phát hiện được điều gì đó.
Hai người hoàn toàn không hiểu được ý của Hàn Phi nói. Dù sao hai người không hiểu ý cũng chẳng sao. Hàn Phi làm tư khấu nên đối với những chi tiết thì cực kỳ coi trọng. Hắn vô cùng để ý cho dù những chi tiết nhỏ nhặt đi nữa. Ngày hôm qua, mấy nữ nhân này đều có cánh hoa trên trán là màu hồng. Hiện giờ biến thành màu đỏ như vậy chỉ có một khả năng đó là họ trở thành một người phụ nữ chân chính, đã trải qua tưới nhuần của nam nhân. Nếu như có hai nam nhân thì cánh hoa sẽ biến thành màu xanh mà không phải màu đỏ.
Một đêm có thể đem từng ấy nữ nhân chinh phục, Hàn Phi dùng ánh mắt sáng như sao nhìn về phía Thiên Trạch. Đồng thời âm thầm bội phục Thiên Trạch. Mặc dù tự nhận là tình thánh đến bây giờ Hàn Phi cũng chưa có vài vị phu nhân đây. Hiện giờ một mực canh chừng bên cạnh hắn là Tử Nữ. Mà vì thân phận, Tử Nữ còn có chút khó bước qua ranh giới cái gọi là địa vị cao thấp.
“Mẫu hậu làm sao biết được!” Diễm Linh Cơ cười, một nụ cười rất thản nhiên. Ngón tay chỏ đặt khẽ miệng và cười rất tự nhiên. Ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía nữ hài tử, giọng nói mang theo chút trêu chọc: “Sao hai con không hỏi phụ vương của các con xem sao? Biết đâu phụ vương của các con lại biết rõ thì sao?”
Hồng Liên ở bên cạnh rướn đầu mở to mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Giọng nói nàng tràn đầy chất vấn đối với Thiên Trạch nói: “Vô Vọng, chàng nói xem chuyện gì đảng xảy ra? Không cho phép chàng dấu diếm bản vương điều gì cả!” Bất chợt ở bên cạnh Thiên Trạch cũng cảm giác được có người kéo áo mình. Thiên Trạch quay ra thấy được con mắt Tiểu Y mở to nhìn về phía hắn. Giống như đang dò xét hỏi han hắn. Đôi mắt dễ thương, thiên chân kia làm cho Thiên Trạch càng cảm giác được chột dạ hơn.
“Khụ, khụ...” Thiên Trạch nắm tay đặt ở miệng của mình. Trong đầu bắt đầu tính toán tất cả các công thức hoa học, vật lý, định lý... Đến cuối cùng đưa ra kết luận nói dối vẫn là hơn. Vẻ mặt Thiên Trạch chính khí mở miệng nói: “Thật ra điều này chỉ có trách ông trời trêu đùa người. Ngày hôm qua công lực ta tăng cao. Tiểu Y, Hồng Liên, hai nàng cũng rõ mà phải không?”
Vẻ mặt Thiên Trạch thở ra sầu khổ, hắn mở miệng nói: “Hôm qua uống rượu có chút nhiều mà ta thì lại không giỏi uống rượu. Công lực không có thâm sâu?”
“Vậy nên...” Diễm Linh Cơ tiếp chuyện hỏi: “Thiên Đế đại nhân đi nhầm phòng sao?”
“Linh Cơ, nàng thực băng tuyết thông minh. Quả thực không hổ là Thiên Hậu của ta!” Lời này từ miệng Thiên Trạch làm cho người khác có chút coi thường và khinh bỉ. Thiên Trạch vội vã tiếp lời nói: “Thực sự hôm qua có chút không yên lòng nàng, Linh Cơ. Ta muốn đến thăm nàng cùng với các con. Chỉ là đi nhầm phòng lên các nàng nhầm tưởng có người bị tấn công. Lúc đó công lực ta đang dồi dào trong lúc muốn đột phá. Không nghĩ tới bị tấn công lập tức làm cho chân khí hỗn loạn, tẩu hoả nhập ma. Lúc đó hoàn toàn không khống chế được mình. Điều này chỉ có thể trách ông trời...” Hai tay Thiên Trạch mở rộng hết sức: “Chỉ trách ông trời trêu người. Hắn không cho ta là một nam nhân tốt lại muốn biến ta thành một phong lưu lãng tử, hắn thực đáng chết!”
Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Mọi người đều rõ ràng Thiên Trạch nói dối nhưng quả thực cực kỳ hợp tình hợp lý, bọn họ còn không tìm ra được lỗ hổng. Lúc tẩu hoả nhập ma thì có chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu như xảy ra chuyện gì khó trách được Thiên Trạch.
Bất quá, Hàn Phi chỉ cần nhẹ nhàng suy nghĩ là có thể tìm được lỗ hổng. Song hắn cũng không ngu đến mức vạch trần Thiên Trạch. Đối với bất cứ ai cũng không có lợi. Hàn Phi nhẹ nhàng mở miệng nói: “Long huynh...” Cách gọi cực kỳ thân thiết: “Lúc đó, hẳn Long huynh đã tẩu hoả nhập ma rất nặng. Dương khí quá vượng nên cần âm dương điều hoà. Nếu không kinh mạch sẽ đứt đoạn mà chết. Việc này đúng là không trách khỏi! Thật khó trách Long huynh, chỉ trách ý trời trêu người mà thôi!” Long Thiên Trạch lập tức thở phào cười nhẹ nhàng nhìn về phía Hàn Phi. Hai người dường như trong nháy mắt ấy tâm hữu linh tê. Một tay đặt bụng, một tay chìa ra, Hàn Phi rất khách khí nói: “Hơn nữa, xưa nay nam nhân vốn đỉnh thiên lập địa huống chi Long huynh còn cư chức cao nắm giữ cả một quốc gia, Long Thiên Đế. Nếu như chỉ có một vài mỹ nhân ở bên cạnh chẳng khác nào làm trò cười cho lục quốc sao?”
“Ca ca...” Hồng Liên giận tím mặt, ánh mắt nàng đã tràn ngập tức giận nhìn về phía Hàn Phi. Khuôn mặt phụng phịu, giọng nói theo đó nhỏ xuống: “Ngươi còn nói giúp hắn!”
“Cái này...” Thiên Trạch cảm giác được khó khăn, vẻ mặt hắn nhìn về phía mấy nữ nhân. Sau đó hắn vội vã chắp tay đối với Hàn Phi nói: “Hàn huynh, ta thực sự không biết phải làm sao? Xin hãy dạy ta!”
“Long huynh, ngươi thân Long Thiên Đế, sao Phi dám nhận lễ này!” Hàn Phi lại chắp tay đối với Long Ngạo Thiên nói: “Y theo ta thấy, Long huynh trực tiếp lập các nàng làm phi như vậy thì tốt rồi!” Lập tức Thiên Trạch mặt trở nên khó coi. Mấy nữ nhân khác cũng lập tức nhìn về phía hắn, ánh mắt mang theo nghi ngờ và có vài phần lo lắng. Hàn Phi cười nhẹ gật đầu đẩy tay, dáng vẻ bệ ngạn vĩ đại: “Long huynh, không phải luật pháp Đại Việt cấm kết hôn với người thứ hai tại Đại Việt đế quốc. Nhưng Long huynh quên người cũng đã cười vương thượng và Tiểu Y cô nương rồi sao? Ở Đại Việt đế quốc cấm một nam nhân nạp nhiều thê thiếp nhưng ở lục quốc như Hàn quốc thì không cấm điều này. Long huynh vẫn còn ái ngại điều gì sao?”
“Hàn huynh, ngươi nói đúng!” Vừa nói xong, Thiên Trạch làm ra bộ mặt buồn bã nhìn về phía mấy người nữ nhân Phi Yên, Nguyệt Thân, Tuyết Nữ, Lộng Ngọc cùng đảo qua hai vị thái hậu một chút. Giọng nói mang theo nhè nhẹ thương cảm: “Chỉ trách ông trời trêu ngươi thôi. Ta đã làm lỡ dở cả cuộc đời các nàng ấy vậy để ta chịu trách nhiệm với mọi người đi.” Vừa nói xong hắn nhìn sang Diễm Linh Cơ, Tiểu Y và Hồng Liên mở miệng nói: “Linh Cơ, Hồng Liên...” Bàn tay hắn nắm lấy tay Hồng Liên, một tay khác nắm lấy tay Tiểu Y: “Tiểu Y... ta đã làm việc có lỗi với các nàng. Mặc dù bản ý ta không phải như vậy nhưng ta hy vọng các nàng sẽ hiểu cho ta. Hãy để cho ta làm một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu vì hậu quả mình gây ra mà gánh chịu.”
“Thật là vô sỉ!” Cả đám nữ nhân đều ở trong lòng nói câu này. Rõ ràng Thiên Trạch đi tìm các nàng, các nàng không cho thì trực tiếp đè xuống bóp vú, hôn môi rồi cắm cái d*ơng vật vô sỉ đó vào *m đạo các nàng. Không những thế còn muốn các nàng sinh hài tử cho hắn. Hiện giờ còn nói cái gì ông trời trêu đùa người và tẩu hoả nhập ma. Các nàng tuyệt đối không tin. Không hiểu sao, các nàng lại đi thích người như vậy được.
“Diểm Linh Cơ, nàng tha thứ cho ta sao?” Thiên Trạch xấu hổ tỏ ra buồn bã nhìn về phía Diễm Linh Cơ hỏi.
Diễm Linh Cơ nhăn mày một cái sau đó tự giễu cười hỏi: “Giờ thiếp còn có sự lựa chọn nào sao? Chàng nói xem!”
“Hồng Liên, nàng tha thứ cho ta sao?” Thiên Trạch quay ra nhìn về phía Hồng Liên với ánh mắt thâm tình. Hồng Liên thấy vậy hừ nhẹ một tiếng coi như tạm chấp nhận. Thiên Trạch thấy vậy phì cười nói: “Hồng Liên, nàng vẫn đáng yêu như vậy... ta thực thích nàng những lúc như thế này?”
“Ta còn chưa tha thứ cho chàng đâu!?” Hồng Liên bĩu môi ôm ngực hất cằm về một nơi khác.
“Tiểu Y, tha thứ cho ta nhé!” Thiên Trạch quay ra lại thâm tình nhìn về phía Tiểu Y. Thấy được Tiểu Y gật gật đầu sau đó nàng lại lắc lắc đầu. Vẻ mặt Thiên Trạch theo đó từ nụ cười và ánh mắt thâm tình trở nên co quắp lại. Hắn mở miệng nói: “Tiểu Y, nàng vẫn chưa tha thứ cho ta sao?”
Vậy mà Tiểu Y lại đưa lên viết chữ, mấy chữ với chân khí màu xanh hiện lên trong không khí. Mấy chữ này tập trung thành: “Thúc thúc, ta tha thứ cho ngươi nhưng là ngươi đang nói dối Tiểu Y!” Mấy người đều mở to mắt nhìn về phía mấy chữ này. Đặc biệt được biết cách Tiểu Y gọi Thiên Trạch, tất cả đều ngẩn người. Không thiếu những người cười trên nỗi đau khổ của Thiên Trạch.