Diệp Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một cỗ cuồng bạo năng lượng trong thân thể nổ tung, trong nháy mắt trùng kích đến toàn thân, kém chút liền để nàng tản mất công pháp.
Nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì ở.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, pháp quyết trong tay không ngừng biến hóa, cỏn rồng nhỏ màu vàng lại lần nữa chui ra.
Nhưng, ánh sáng màu vàng kim tản ra trên người nó đã mờ nhạt dần.
Ừ, tiếp theo chỉ cần chờ đợi.
Đợi sau khi Diệp Hoàng hoàn toàn hấp thu năng lượng vừa rồi, Kim Long lại một lần nữa tiến vào thân thể của nàng.
Chắc sắp xong rồi.
Chờ đợi gần một canh giờ ròng rã đi qua, con rồng nhỏ màu vàng đã biến thành một hư ảnh, mà linh dịch trong vạc, dường như đã biến thành màu trong suốt.
Sau khi chúng nó toàn bộ biến mất, Diệp Hoàng bỗng nhiên mở to mắt.
Một đạo hỏa diễm, lóe lên trong mắt của nàng một cái rồi biến mất.
…………
- Cảm giác thế nào?
Sau khi nàng hoàn thành ngâm mình trong Thối Thể Dịch, Diệp Tùy Phong hỏi.
Hai mắt của Diệp Hoàng mông lung, hình như còn chưa có lấy lại tinh thần từ trong quá trình Thối Thể.
- Cảm giác... Ta giống như vô địch!
Nàng nện một quyền vào phía trên vạc nước, lực lượng cường đại khiến dâng lên một mảng lớn bọt nước, ào về phía Diệp Tùy Phong.
- A, thật xin lỗi!
Diệp Hoàng che miệng cười trộm.
Diệp Tùy Phong lau đi nước đọng trên mặt.
- Bước ra đi.
Nữ nhi này càng ngày càng có loại cảm giác thiếu nữ tự kỷ.
Sau khi chỉnh lại trang phục, Diệp Tùy Phong cẩn thận kiểm tra một lần hiệu quả Thối Thể của Diệp Hoàng, phát hiện còn tốt hơn một chút so với trong dự đoán của hắn.
Vô luận là lực lượng, hay trình độ dẻo dai thân thể, đều có một cái nhảy vọt tăng mạnh.
Cơ hồ là mạnh gấp ba trước khi Thối Thể (tẩy thể)!
Với lại, năng lượng của Thối Thể Dịch, Diệp Hoàng còn chưa có hoàn toàn hấp thu xong, vẫn như cũ có một bộ phận rất lớn, ẩn giấu ở bách hải tứ chi của nàng, theo không ngừng tu luyện, bọn chúng mới có thể dần dần tẩm bổ thân thể của nàng.
Đợi đến những năng lượng kia toàn bộ luyện hóa xong, mới có thể Thối Thể thêm lần thứ hai.
Không có cách nào khác, tố chất thân thể của Diệp Hoàng rất kém, không dám dùng dược mạnh, chỉ có thể từng bước một tuần tự tiến lên.
- Tốt, làm quen một chút lực lượng của mình bây giờ.
Diệp Tùy Phong nói.
Diệp Hoàng hưng phấn gật đầu, sau đó chạy như một làn khói ra ngoài.
Rất nhanh, trong sân truyền đến âm thanh kiếm phong vù vù.
Diệp Tùy Phong chậm rãi đi đến bàn đọc sách phía trước cửa sổ ngồi xuống, vừa thưởng thức kiếm pháp của con gái mình, một bên lấy ra một xấp thư tịch thật dày.
Đó là bí tịch các loại công pháp, luyện đan, luyện khí, còn có một số liên quan tới lịch sử của phiến đại lục này.
Hắn cần nắm rõ cái thế giới này.
...
Ở ngoài ngàn dặm thành Vân Tiêu.
Đây là một cánh đồng khổng lồ, trung tâm cánh đồng, một tòa thành trì khổng lồ đột ngột từ mặt đất mọc lên, đứng sừng sững giữa trời đất.
Diện tích của nó là to gấp mấy lần thành Vân Tiêu, khắp nơi đều là lầu các cao cao, tráng lệ.
Tường thành của nó cao mấy chục mét, màu đỏ sậm, rõ ràng là dùng vật liệu đặc biệt luyện chế thành.
Ở cổng thành, mọi người xếp thành đội ngũ khổng lồ mấy trăm mét, xếp hàng theo thứ tự vào thành.
Trên cửa, hai chữ lớn cứng cáp phóng khoáng, chấn khiến người sợ hãi: Thành Túc.
Cốc Vạn Tâm ngồi ở trong xe ngựa, chậm rãi ung dung tiến vào cổng thành.
Nàng để lộ màn cửa xe ngựa, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, không nhịn được có chút thổn thức.
Từ khi được phái đến thành Vân Tiêu, nàng chỉ ở trở về một lần vào ba năm trước.
Lần đó, vì kết quả kinh doanh quá kém, nàng bị các đồng liêu hung hăng giễu cợt một phen.
Từ đó về sau, hội nghị Các Chủ hàng năm, nàng đều không có về Túc Thành, chỉ phái ra Phó Các Chủ thay mình làm đại biểu.
Bởi vì mùi vị bị chế nhạo, thật sự là không dễ chịu.
Nhưng hiện tại, không giống vậy.
Nàng quay đầu nhìn một đống túi trữ vật đặt trong xe ngựa.
Sỉ nhục bốn năm trước, nàng muốn vào hôm nay, triệt để rửa sạch!
Lúc này, một trung niên mặc đồ của người hầu, xốc lên màn cửa xe ngựa, hỏi:
- Các chủ, chúng ta có cần chỉnh trang lại hay không, lại đến Chủ Các báo cáo?
Cốc Vạn Tâm ngẩng đầu, người trung niên này, chính là Phó Các Chủ của mình, Mạc Cầu, tu vi của hắn đã bước vào cấp độ Kim Đan đại viên mãn.
Kỳ thật bao gồm người đánh xe ngựa, tất cả người hầu, đều là người mạnh nhấ của Vạn Bảo Các, thực lực toàn bộ đều ở cảnh giới Kim Đan kỳ.
Nàng sở dĩ làm như thế, chỉ vì lần này vận chuyển tài phú thật sự là quá nhiều, nhất định phải cẩn thận mới được.
- Không cần, chúng ta trực tiếp đến Chủ Các.
Cốc Vạn Tâm nói.
Trên đường đi, trong lòng nàng rất run sợ, nhưng đã thuận lợi đến Thành Túc.
Nàng cũng không muốn trong phút chót lại dẫn đến người gây chuyện.
Kim Đan kỳ, thành ở Vân Tiêu là sự tồn tại trên đỉnh nhân sinh, nhưng ở nơi này cũng chính là lực lượng mạnh hơn bình thường một chút mà thôi.