Mục lục
Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão giả nghi ngờ nhìn về phía Diệp Tùy Phong, ngươi xác định không phải đang nói chính ngươi chứ?

Nhưng mặc kệ như thế nào, lão hiện tại đích thật là không dám động.

Lỡ như hắn thật sự tính khí nóng nảy...

Một bên khác, sau khi Nhiếp Tiểu Duẫn bóp nát bùa hộ mệnh thì đứng im chờ đợi người hộ đạo đến.

Nhưng nàng ta không đợi được ai.

Mắt thấy Diệp Hoàng đang từng bước từng bước tới gần mình, khí thế trên người đã đạt tới đỉnh phong, ép tới nàng ta đều có chút không thở nổi.

Người kia mang theo sát khí!

Lần này, Nhiếp Tiểu Duẫn là thật sợ hãi, nhịn không được hai chân run rẩy.

Khi Diệp Hoàng cách nàng ta chỉ có ba bước, Nhiếp Tiểu Duẫn cũng hỏng mất, thân thể nghiêng một chút, co quắp ngồi dưới đất.

- Ô ô... Ngươi khi dễ ta...!

Không ngờ nàng ta lại bắt đầu khóc trước mặt mọi người.

Diệp Hoàng ngạc nhiên, không nhịn được sờ lên mũi, có chút xấu hổ.

- Vừa rồi ngươi vênh váo hung hăng đi đâu rồi?

- Bây giờ ta đánh ngươi, có phải có chút khi dễ tiểu cô nương hay không?

- Thế nhưng ta cũng vừa mới mười lăm tuổi nha.

Diệp Hoàng lắc đầu, thu trường kiếm lại, thật ra Nhiếp Tiểu Duẫn này cũng chỉ là một nữ hài tử bị chiều hư mà thôi.

- Ta không khi dễ ngươi.

- Lấy ra 100 ngàn linh thạch, ta để cho ngươi đi.

Nhiếp Tiểu Duẫn nức nở, loạn xạ xuất ra một túi đựng đồ, đưa tới.

- Ta chỉ có chừng này tiền tiêu vặt.

Diệp Hoàng mở ra nhìn một chút, bên trong có hơn một trăm ngàn linh thạch.

Quả thật là đại gia tộc, tiền tiêu vặt mà cũng có nhiều như vậy, khó trách nàng ta một ngày tiêu xài phung phí như vậy.

Không biết là ở đâu, Diệp Hiểu Hiểu bỗng nhiên hắt xì mấy cái.

Diệp Hoàng lấy ra 100 ngàn linh thạch, sau đó lại lần nữa đưa trở về.

- Tốt, nếu như đã bồi thường phí tổn thất tinh thần thì ta cũng không làm khó ngươi nữa, đi thôi.

Nhiếp Tiểu Duẫn cúi đầu, từ dưới đất bò lên, cũng không dám nói thêm cái gì, quay người xuyên qua đám người, biến mất không thấy gì nữa.

Nhóm người theo đuổi nàng ta cũng mặt mũi tràn đầy khó xử, cùng nhau trốn mất.

- Ha ha, quá hả giận rồi!

- Mau cút về thành Hoàng Diệp đi, thành Vân Tiêu không phải là nơi các ngươi có thể diễu võ giương oai!

- Đây chính là thiên kiêu Diệp gia à, quả thật bất phàm!

Các tu sĩ khác nhao nhao kêu to thống khoái.

Rất nhiều người lớn tiếng tán dương Diệp Hoàng, dưới tình huống hai nhà Lý Đường đều bị nhục nhã, nàng dứt khoát chiến đấu.

Lấy thủ đoạn lôi đình, kéo lại thanh danh thành Vân Tiêu.

Đây mới là tuổi trẻ tuấn kiệt chân chính trong lòng bọn họ!

Trong lúc nhất thời, âm thanh lấy lòng liên miên bất tuyệt.

Diệp Hoàng thấy vậy, cũng vung tay lên:

- 100 ngàn linh thạch này là thuộc về các ngươi.

- Cho nên, hôm nay tiêu phí ở đây đều tính cho Diệp Hoàng ta đi!

Vừa nghe lời này, mọi người nhất thời sôi trào, đều cảm thán, tử đệ hạch tâm Diệp gia là thật bất phàm.

Trái lại, Lý gia và Đường gia lại lộ ra rất keo kiệt.

Chỉ có mấy người đứng về phía bên này, họ đều là người có quan hệ không tệ với hai đại gia tộc này.

Làm xong những chuyện này, Diệp Hoàng trở lại trong đình ngồi xuống, nhìn tình huống náo nhiệt xung quanh, Diệp Long cười nói:

- Xem ra hội Túy Mộng lần này phải kết thúc sớm.

- Sao lại vậy?

Diệp Long chỉ các tu sĩ xung quanh lương đình:

- Không phải ta nói, hội Túy Mộng so đấu chính là lực ảnh hưởng của các gia tộc sao.

- Hiện tại, thắng bại đã phân.

- Không thể không nói, vừa rồi ngươi xử lý, thật sự là quá... Bá khí!

- Đường ca quá khen rồi, ta cũng ỷ vào phụ thân mà thôi, nói cho cùng, thật ra cũng không khác gì Nhiếp Tiểu Duẫn kia.

Diệp Hoàng lắc đầu nói.

- Không phải vậy.

Diệp Long chỉ về phía tên bị thương kia, còn tên tùy tùng bị Nhiếp Tiểu Duẫn ném mặc kệ, lại nhìn một chút những người đứng ở bên cạnh Diệp Hoàng.

- Đây chính là sự khác nhau giữa các ngươi.

………….

Trong Túy Mộng Lâu, một màn kịch, cả sảnh đường đã lớn tiếng khen hay.

Diệp Tùy Phong cũng vỗ tay.

Nói thật lòng thì vũ đạo của thế giới này đúng thật là có thể xưng nhất tuyệt.

Mấy mỹ nhân trời sinh đầy khí chất, tư thái linh lung, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động đều dẫn động tới trái tim người khác.

Không chế tạo, lại xuất hiện đặc sắc.

Không lộ liễu, lại cực kỳ mị hoặc.

- Thế nào, ta nói đúng không, các nàng khiêu vũ rất không tệ.

Diệp Tùy Phong nói.

Lão giả bên cạnh vội vàng xưng phải, nhưng đầu lão sớm đã đầy mồ hôi, đứng ngồi không yên, căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp.

- Gia hỏa này không thú vị.

Diệp Tùy Phong lắc đầu nói:

- Đi thôi, ngươi có thể rời khỏi.

Lão giả như được đại xá, giống như chạy trốn nhanh chóng ra khỏi Túy Mộng Lâu, bay lên trời hướng về vị trí của Nhiếp Tiểu Duẫn.

Diệp Tùy Phong đổi một tư thế khác thoải mái hơn, tiếp tục thưởng thức màn vũ đạo tiếp theo.

Có hắn ở đây.

Không ai có thể tổn thương nữ nhi của hắn.

...

Vườn Túy Mộng.

Bởi vì Nhiếp Tiểu Duẫn xuất hiện nên hội Túy Mộng năm nay đã gần như biến thành sân khấu của Diệp gia.

Phần lớn tu sĩ thành Vân Tiêu đều đứng ở bên phía Diệp gia.

Đây là một loại lấy lòng, cũng là một loại coi trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK