- Khoan đã.
Diệp Tùy Phong cắt đứt lời Lý Lưu Tô, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hỏi:
- Cái này cái gọi là thực lực tổng hợp à, ngươi đang dùng thịt thừa trên mặt ngươi để tính à, sao Diệp gia lại xếp cuối cùng?
Khóe mắt Lý Lưu Tô không nhịn được run rẩy, thật sự là hắn tương đối phúc hậu, nhưng còn chưa tới tình trạng mặt mũi tràn đầy thịt thừa.
- Sao vậy, ngươi có gì muốn nói à?
Hắn ta trừng tròng mắt.
- Ừm, rất nhiều là đằng khác.
Diệp Tùy Phong lạnh nhạt nói.
- Ha ha.
Lý Lưu Tô bỗng nhiên cười to:
- Diệp Tùy Phong, đừng tưởng rằng ngươi đạp vận khí cứt chó, đạt được một chút tài phú là có thể muốn làm gì thì làm ở thành Vân Tiêu.
- Thế giới này, thủy chung vẫn là tôn sùng cường giả!
- Quy tắc, mãi đều do người mạnh chế định!
Nói xong, hắn vung tay lên, ba lão giả khuôn mặt tiều tụy xuất hiện trong đài cao nhất, bao vây Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong nhìn lướt qua, ba vị này là đại năng cảnh giới Nguyên Anh!
- Thật là khủng khiếp, kém chút đã dọa chết ta!
Sau đó, Lý Lưu Tô xoay người, nói với mấy chục ngàn người đang có mặt ở đấu trường Đằng Vân.
- Tất cả mọi người nghe đây! Ngoại trừ người của ba đại gia tộc ra, những người khác lập tức rời khỏi đấu trường Đằng Vân, chúng ta muốn thương nghị một vài chuyện!
Âm thanh vang dội lập tức truyền khắp cả đấu trường.
Sau đó, trên trăm tu sĩ cực kỳ khí thế rơi vào giữa sân đấu, chuẩn bị đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Bọn hắn đều là người của Lý gia và Đường gia, yếu nhất cũng là cấp bậc Kim Thân!
Mọi người xôn xao, không biết đã xảy ra biến cố gì.
Nhưng dưới lực bức bách đối phương, bọn hắn vẫn lần lượt bắt đầu rời đi.
- Nguy rồi, bọn hắn đang nhằm vào Diệp gia!
Vẻ mặt Mễ Phong lo lắng:
- Văn thúc, ngươi nhanh tìm biện pháp đi!
Vẻ mặt Văn thúc ngưng trọng, ở trên đài cao nhất xuất hiện ba người, cả ba người này đều lộ ra khí thế bàng bạc, rõ ràng tu vi đều trên cảnh giới Kim Đan.
Lão chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi, sao có thể nghĩ được biện pháp gì?
Thấy lãoo giữ im lặng, Mễ Phong cũng hiểu rõ thứ gì.
Bỗng nhiên, hắn hướng phía phía khu vực chuẩn bị của Diệp gia, hô to:
- Hoàng tiên tử, cẩn thận...
Vừa hô dứt câu, trên bờ vai hắn đã chịu một chưởng, bị Văn thúc đánh ngất xỉu.
Văn thúc ôm thân thể Mễ Phong, nhìn người trẻ tuổi trên đài cao một lần nữa, rồi khẽ lắc đầu.
- Diệp gia chủ, chúc ngươi may mắn.
Một phương hướng khác của đấu trường, mấy người trẻ mặc màu xanh cũng đang muốn đi ra ngoài.
- Xem ra lần này Diệp gia thật sự tiêu rồi.
- Học trưởng Trương Đông, ngài nhanh nghĩ biện pháp đi, có thể những người kia của Diệp gia đều có tư cách tiến vào học viện chúng ta đó!
Thân hình Trương Đông cao lớn, nhìn về phương hướng Diệp gia, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Học viện Thiên Phủ không thể tham gia tranh đấu ở ngoại giới.
Nói xong, hắn quay đầu lại, chậm rãi rời khỏi.
Có trên trăm cường giả điều khiển, rất nhanh, đấu trường Đằng Vân đã trở nên trống rỗng.
Chỉ còn lại nhân vật quan trọng của ba đại gia tộc, còn có đông đảo tu sĩ cường đại của hai nhà Lý Đường.
Bọn hắn hung thần ác sát, nhìn chằm chằm.
- Diệp Tùy Phong, bây giờ ngươi đã biết rõ, vì sao ta xếp Diệp gia ở cuối cùng chưa?
Lý Lưu Tô quay người, từ trên cao nhìn xuống Diệp Tùy Phong.
Hắn giang hai cánh tay, lớn tiếng nói:
- Những người này cũng chỉ chưa tới một phần ba thực lực của hai nhà chúng ta mà thôi.
- Diệp gia các ngươi thì sao?
- Thời gian tồn tại vẫn chưa tới trăm năm, không có nửa điểm nội tình, lấy cái gì để đấu với chúng ta?
- Các ngươi có cái gì?
Lúc này, Lý Lưu Tô hăng hái, khí thế bàng bạc hỏi.
Diệp Tùy Phong một tay chống cằm, bỗng nhiên cười.
- Chúng ta... Có ta à.
- Ngươi?
Lý Lưu Tô ngửa mặt lên trời cười to:
- Ngươi, một người nửa năm trước mà mọi người đều biết là phế vật, một nhà giàu mới nổi gặp vận may thôi!
- Ta rất may mắn, ngươi không biết điệu thấp, không biết ẩn nhẫn, sau khi phát tài chỉ biết tiêu xài hoang phí.
- Biết điều này có ý nghĩa gì không? Mang ý nghĩa ông trời cũng không muốn để ngươi một mình có được những tài phú này!
Trên mặt Lý Lưu Tô mang theo nụ cười vui sướng.
Lúc này, Đường Chính cũng đứng lên, trầm giọng nói:
- Diệp Tùy Phong, thế cục thành Vân Tiêu vẫn luôn rất ổn định, mọi người đều cùng hòa thuận phát triển.
- Nhưng hành động gần đây của ngươi đã phá vỡ thế hoà kéo dài gần trăm năm nay.
- Ta không trách ngươi, thật, người trẻ tuổi nào có ai không phạm sai lầm.
- Nhưng ngươi sai thì sai, có được tài phú mình không cách nào khống chế, những thứ đó khiến người bành trướng, khiến người điên cuồng.
- Làm ngươi quên, ở trên thế giới này, tài phú chỉ là phụ, chỉ có cường đại mới là duy nhất.
Đường Chính đứng chắp tay, rất giống một trưởng giả đầy bụng đạo nghĩa.
Diệp Tùy Phong thấy rõ.
- Nói cho cùng, thật ra hai ngươi chính là coi trọng một chút xíu linh thạch kia của ta thôi đúng không?
- Cứ nói thẳng đi, làm cho ta thấy hai ngươi khó chịu, còn mưu cái mưu này cái kia.