Miểu sát!
Sau khi làm xong những việc này, Diệp Hoàng cũng không đợi kết quả, quay người hướng về khu vực chuẩn bị Diệp gia, tiêu sái rời khỏi.
Cốc Vạn Tâm sửng sốt nửa ngày, mới mở miệng tuyên bố:
- Diệp Hoàng và Đường Không Hoa, Diệp Hoàng thắng!
- Để chúng ta hoan nghênh người xuất chiến thứ hai của Diệp gia, Diệp Long!
Lại là tiếng hô rung trời vang lên.
Mặc dù Diệp Long không danh chấn thành Vân Tiêu như Diệp Hoàng nhưng tên tuổi Các chủ Chân Long các vẫn vô cùng vang dội.
Sau khi Diệp Long lên đài, vừa lúc gặp thoáng qua Diệp Hoàng.
- Là Đại bá bảo ngươi làm như thế sao?
Diệp Long hỏi.
Diệp Hoàng nhún vai:
- Hắn nói để cho các ngươi cùng chơi đùa.
Diệp Long xấu hổ.
Đối với Đại bá mà nói, lần so tài này chỉ là chơi đùa sao?
- Vậy thì... Phải chơi cho thật vui mới được!
Một chiến ý cường đại đột nhiên bộc phát trên người Diệp Long.
Trong võ đài tuyên cổ, hắn đã bại trận vô số lần.
Nhưng ý chí bất khuất của hắn đã được mài giống mặt trời nóng bỏng!
- Ta khiêu chiến Đường gia Đường Thiếu Khanh!
Không đợi Cốc Vạn Tâm nói, Diệp Long đã nói mục tiêu của mình.
- Hắn, cũng muốn liên hoàn chiến!
Với lại, muốn khiêu chiến một người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi thành Vân Tiêu!
Cuống họng khán giả trên kháng đài đã hét đến muốn rách.
Con cháu Diệp gia, thật sự là quá bá khí!
Đơn giản làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào!
Trước ánh mắt của mọi người, Đường Thiếu Khanh đi lên trên lôi đài.
- Ngưỡng mộ đã lâu.
- Cũng vậy.
Hai người hòa khí lên tiếng chào hỏi.
Nhưng sau giây lát, hai người đã chiến ở cùng nhau!
Diệp Long cầm thương, đại khai đại hợp, cực kỳ uy thế!
Nhưng Đường Thiếu Khanh cũng không phụ danh tiếng và tu vi đã đạt đến Hóa Khí thập nhị trọng của mình, hắn cũng che giấu tu vi.
Một tay đặt sau lưng, thân pháp phiêu dật.
Hai người đánh ra thủ đoạn của mình, hiểm tượng hoàn sinh, đánh đến không thể rời nhau, trong lúc nhất thời không phân được cao thấp.
Khán giả gọi thẳng thống khoái, đây mới là trận chiến đâu mà bọn hắn chân chính muốn nhìn thấy.
Vừa rồi, mặc dù Diệp Hoàng chiến đấu rất thoải mái, nhưng quá nhanh, thật sự là không đủ tận hứng.
Diệp Long và Đường Thiếu Khanh, hai người đều là người xuất sắc nhất của mỗi gia tộc, cũng đều là người sớm đã có thanh danh ở bên ngoài.
Bọn hắn giao chiến, rất nhiều người đều mong muốn nhìn thấy.
Theo thời gian trôi qua, trên người Diệp Long đã có mấy vết thương mấy nhuộm máu tươi.
Nhưng chiến ý của hắn lại càng ngày càng mạnh.
Một cây trường thương giống như Chân Long, chấn nhiếp thiên địa!
Cuối cùng, dưới công kích cuồng bạo của Diệp Long, Đường Thiếu Khanh hơi mất tập trung, bị hung hăng đánh trúng, trong miệng chảy máu, ngực bụng cuồn cuộn, gian nan rơi xuống đất.
Lúc này, công kích của Diệp Long đã lần nữa đánh tới.
- Ta nhận thua!
Đường Thiếu Khanh la lớn.
Mũi thương rất sắc nhọn, dừng ở ngay cổ họng của hắn.
- Phanh!
Diệp Long thu hồi trường thương, đứng trên mặt đất.
Một cơn gió lớn lấy hắn làm trung tâm lan ra bốn phía, thổi tan một vùng bụi đất.
Con ngươi của mọi người co rút lại.
Cứng rắn trên lôi đài, mấy vết đạo thật sâu, nhìn thấy mà giật mình!
- Diệp Long và Đường Thiếu Khanh, Diệp Long thắng!
Cốc Vạn Tâm cao giọng tuyên bố chiến đấu kết quả.
Sau đó, Diệp Long cũng giống như Diệp Hoàng, để Lý gia tự mình chọn lựa ra người đối chiến.
Lý gia cũng lựa chọn người yếu nhất là Lý Tuyết Bình ra làm pháo hôi.
Không ngoài suy đoán, Diệp Long sau ba chiêu đã đánh bại Lý Tuyết Bình, trở lại khu vực chuẩn bị chiến đấu của Diệp gia.
Từ đó, một Hoàng một Long của Diệp gia đã thu được bốn trận thắng lợi.
Con đường phía trước bừng sáng!
Mà trên đài cao nhất, vẻ mặt Lý Lưu Tô và Đường Chính đều đen như đáy nồi.
Dù sao, người mạnh nhất của hai nhà bọn họ đều đã bại.
- Đường huynh, Thiếu Khanh cũng bại.
Lý Lưu Tô bỗng nhiên nói.
Hai người liếc nhau, trong mắt Lý Lưu Tô lóe ra vẻ tàn nhẫn.
Đường Chính thì nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Tùy Phong ngồi ở giữa bọn hắn, làm như không nhìn thấy.
- Âm mưu sao?
- Ngươi muốn âm mưu, ta mặc cho ngươi âm mưu.
…………
Diệp gia toàn thắng hai trận chiến, với lại phân biệt chiến thắng người mạnh nhất của Lý gia và Đường gia.
Chuyện này khiến tiếng hô Diệp gia trên kháng đài đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng chuyện bọn hắn cảm thấy có chút đáng tiếc là, người có chiến lực mạnh nhất như vậy, không phải nên để ra sân cuối cùng áp trục sao?
Sao Diệp gia vừa lên sân đã lấy ra hết át chủ bài, như vậy các trận chiến sau còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhưng người ra sân thứ ba - Diệp Cầm Dao, lại một lần nữa đổi mới nhận biết của bọn hắn.
Diệp Cầm Dao tiên tư dật mạo, giống như Thánh Nữ Cửu Thiên.
Nàng cũng lựa chọn chủ động khiêu chiến, nhưng lại không chỉ cụ thể là ai, mà để bọn hắn tự chọn đại một người ra sân.
Lúc trước, Diệp Cầm Dao cũng chưa có danh tiếng, cho nên Lý gia để cho ổn thoả, vẫn phái ra Lý Minh tương đối hơi yếu, cảnh giới Hóa Khí thất trọng.
Nhưng Diệp Cầm Dao vừa lên đài lại làm toàn trường nổ tung, nàng trực tiếp bạo phát ra tu vi Hóa Khí đại viên mãn.
Với lại loại khí thế này còn mạnh hơn Đường Thiếu Khanh không biết mấy lần!