Mục lục
Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đường Thiếu Khanh của chúng ta chính là thiếu niên thiên tài Hóa Khí thập trọng!

Có người cố ý hướng về phía thiếu nữ thành Hoàng Diệp nói.

- Cắt, qua loa.

Nhưng tu vi như vậy vẫn như cũ không thể để cho nàng động dung.

Nhưng ai cũng không ngờ, sau khi người Đường gia ngồi vào chỗ của mình thì Đường Thiếu Khanh đi thẳng về phía thiếu nữ.

Mấy nam tu trẻ tuổi bên cạnh thiếu nữ lập tức tiến lên, ngăn ở giữa hai người.

- Đừng hiểu lầm, ta chỉ đến để hỏi thăm thôi.

Đường Thiếu Khanh không hoảng hốt chút nào, khẽ cười nói:

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi chính là tiểu công chúa Nhiếp gia của thành Hoàng Diệp, Nhiếp Tiểu Duẫn?

- Ngươi biết ta sao?

Nhiếp Tiểu Duẫn khiêu mi nói.

- Chỉ là nghe nói.

Đường Thiếu Khanh cười nói:

- Nửa năm trước, ta may mắn từng có một lần gặp gỡ với Nhiếp tỷ tỷ của ngươi, từ đó đến nay ta vẫn luôn chờ đợi, nhưng lại chưa có cơ hội được gặp mặt lần nữa.

Nghe thấy câu nói này, Nhiếp Tiểu Duẫn lập tức híp mắt lại.

- Ngươi muốn đuổi theo tỷ ta?

- Không, ta chỉ là...

- Đừng có nằm mơ!

Trên mặt Nhiếp Tiểu Duẫn mang theo nụ cười mỉa mai:

- Ngươi biết ở trong thành Hoàng Diệp có bao nhiêu người đứng xếp hàng theo đuổi nàng ấy không?

- Trong đó càng có thiên ưu tú tài đột phá Trúc Cơ trước mười tám tuổi.

- Ngươi tính là gì?

Đối mặt với Nhiếp Tiểu Duẫn trào phúng trần trụi như vậy, Đường Thiếu Khanh há to miệng, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu cười nói.

- Chúng ta chỉ là bạn bè thôi, sau khi ngươi trở về, có thể nhắc nhở nàng ấy một câu, nàng ấy còn thiếu ta một bữa rượu nữa đấy.

Nói xong, Đường Thiếu Khanh lập tức chắp tay rời khỏi.

Nhiếp Tiểu Duẫn hừ hai tiếng, thần sắc tràn đầy kiêu ngạo.

Một màn này làm cho các tu sĩ thành Vân Tiêu càng thêm khó chịu, chẳng lẽ ngay cả Đường Thiếu Khanh cũng không thể làm cho tiểu nha đầu đến từ thành Hoàng Diệp này để vào mắt sao?

Vậy còn có người nào có thể?

- Người Diệp gia đâu, sao còn chưa tới?

- Tới thì có ích lợi gì? Lý Đường đều không được, chẳng lẽ dựa vào bọn họ là có thể lấy lại danh dự sao?

- Chính là, nói không chừng trước đó nghe đồn là thật, Diệp gia muốn từ bỏ so tài lần này!

Mọi người tranh luận kịch liệt.

Đúng lúc này, một đoàn người chậm rãi đi vào.

- Tới, bọn hắn tới rồi!

- Nhưng vì sao chỉ có hai người?

Diệp Hoàng, Diệp Long đi ở phía trước, phía sau là một đám tùy tùng của bọn hắn.

Một đoàn người tùy tiện tìm cái đình, sau đó ngồi xuống.

Những người khác thì lại nghị luận ầm ĩ.

- Đây chính là lễ hội Túy Mộng, các gia tộc so đấu lực ảnh hưởng, sao Diệp gia lại chỉ phái hai người tới?

- Dao tiên tử đâu, hôm nay ta đến đây chính là vì nàng ấy nha!

- Ai, vốn còn muốn dựa vào Diệp gia để lấy lại danh dự, lần này coi như xong.

Mặt mũi Nhiếp Tiểu Duẫn cũng tràn đầy thất vọng, hôm nay nàng đến chính là muốn nhìn xem ba nữ tử Diệp gia kia một chút, xem các nàng có đủ tư cách thành thị nữ của mình hay không.

Kết quả là tới một người, với lại ngoại trừ khuôn mặt ra thì cũng không có gì đặc biệt sáng chói.

- Thật sự là quá thất vọng.

Phản ứng của người xung quanh, toàn bộ đều rơi vào trong mắt của hai người Diệp Hoàng và Diệp Long.

Diệp Hoàng lắc đầu nói:

- Vẫn là Cầm Dao tỷ thông minh, đã sớm tránh qua, tránh né loại hiện trường này.

- Sao ta lại có loại cảm giác biến thành dị thú quý hiếm, bị người vây xem chứ?

Diệp Long cười nói.

- Cứ tập quen dần đi, loại người như chúng ta, sau này sẽ phải gặp loại chuyện này thường xuyên.

- Tuổi trẻ tuấn kiệt, cái tên này vừa là vinh quang, cũng là một loại gông xiềng.

Diệp Hoàng nhẹ gật đầu, sau khi điện Thiên Loan dần dần nổi danh, nàng cũng cảm nhận được loại cảm giác này.

- Chỉ là còn chưa quá quen mà thôi.

- Lần này, Cầm Dao tỷ thay đổi cũng quá lớn, thật giống như... Đột nhiên biến thành đại tỷ tỷ.

- Hiểu Hiểu cũng thế, hôm qua nhìn thấy nàng ấy làm ta giật cả mình, đơn giản giống như tiểu yêu quái.

Diệp Hoàng nói.

- Có phải nàng ấy định trộm kiếm của ngươi hay không?

Diệp Long cười nói:

- Ta cũng gặp phải, nàng ấy muốn trộm thanh trường thương mà Đại bá vừa tặng cho ta đi, chỉ có điều bị ta bắt được.

- Một tháng đặc huấn, mọi người đều thay đổi vô cùng lớn.

- Cũng giống như ngươi, ta càng ngày càng nhìn không thấu.

Diệp Hoàng mỉm cười nói:

- Ta cũng vậy.

Hai người ngầm hiểu, cụng chén.

Diệp Long bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, trong chén của Diệp Hoàng lại là rượu.

Ở Diệp gia, đặc biệt là đối với đệ tử hạch tâm, những thứ giống như rượu đều bị khống chế nghiêm ngặt.

Đó là vì tránh cho hạch tâm của gia tộc xa hoa dâm đãng, trầm mê trong tửu sắc.

- Đường muội, ngươi như vậy...

- Cha tặng cho ta.

Diệp Hoàng nhẹ khẽ nhấp một miếng, trong miệng tràn ngập hương thơm:

- Hắn nói, ta đã lớn rồi.

- Thật hâm mộ ngươi.

Diệp Long chậc chậc cảm thán, nhìn nước trà trong chén, trong nháy mắt cảm thấy không thơm.

Nhưng, một bầu rượu tinh mỹ lại được đẩy lên trước mặt hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK