Mục lục
Treo Máy Ngàn Tỷ Năm, Ta Còn Có Tiền Hơn Thiên Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó sứ, chủ sứ, hoặc chấp sự, thì có ích lợi gì đâu?

Đối với loại người như Diệp Tùy Phong với Thẩm Thiên Minh, còn không phải nói giết là giết. Chỉ có thực lực, mới là gốc rễ đặt chân ở thế giới này.

Nàng đã nhìn thấu.

- Tốt, ta tôn trọng ý nghĩ của ngươi.

Thẩm Thiên Minh nói.

- Vậy cứ dựa theo Diệp Tùy Phong nói, chúng ta đợi một lát tìm một chỗ, từ từ nói một chút việc phân chia tài nguyên cho thành Vân Tiêu.

Sự kiện lần này cứ như vậy kết thúc.

Chết đi mấy người, tựa như là mấy con chó chết, được Thẩm Thiên Minh tùy ý xử lý.

Vạn Bảo Các hư hao, cũng nhờ vào đông đảo tu sĩ hợp lực, một canh giờ trôi qua đã tu sửa xong, khôi phục hình dáng trước kia.

Mọi việc, đều như vậy không có chút rung động nào.

Sau một lát, bóng dáng của Thẩm Thiên Minh lại xuất hiện trong căn phòng đã tu sửa trên tầng cao nhất.

Ở bên cạnh hắn, còn có một vị lão nhân thấp bé

- Mộc lão, đối với Diệp Tùy Phong kia, ngươi thấy thế nào?

Thẩm Thiên Minh nhẹ giọng hỏi.

- Nhìn không thấu.

Sắc mặt của Mộc lão có chút ngưng trọng, nói:

- Người kia nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng cẩn thận quan sát, lại phát hiện là người thâm tàng bất khả lộ (không dễ lộ cho người khác nhìn thấy)! Mỗi tiếng nói hành động, hình như hợp làm một thể với Đại Đạo, ta chưa hề nhìnn thấy trên thân các trưởng lão khác. Thiếu chủ, ta đề nghị nên bình tĩnh, tạm thời không nên tạo thành mâu thuẫn với hắn.

Thẩm Thiên Minh nhẹ gật đầu.

- Ha ha, một thành Vân Tiêu nho nhỏ, vậy mà cũng có thể xuất hiện nhân vật như vậy. Trách không được đám lão quái vật kia sẽ nói, phương thế giới này sắp nghênh đón biến động thật lớn. Cũng không biết, cái gọi là biến động, có phải là vừa rồi vị kia...?

- Hi vọng không phải, ta không muốn trở thành trung tâm phong bạo, trở thành quân cờ bi thảm trong tay những người đánh cờ kia.

...

Sau khi xử lý xong Tống Sương, Diệp Tùy Phong đã trở về trong gia tộc.

Tùy Vân với Tùy Vũ hai người vẫn như cũ ngồi trong phòng Diệp Tùy Hổ, nhóm chủ sự gia tộc ngoài cửa, ngược lại bị bọn hắn đuổi đi hết.

- Đại ca, thế nào?

Tùy Vân lo lắng hỏi thăm.

- Đã giải quyết.

Diệp Tùy Phong nhìn nằm ở trên giường Diệp Tùy Hổ một chút, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo tuyệt mỹ, đưa cho Tùy Vân.

- Bên trong có chút đan dược, cứ mười ngày cho hắn dùng một viên, trăm ngày sau, thân thể của hắn sẽ tự khôi phục.

Bình đan dược này, là Diệp Tùy Phong tiện tay luyện chế ra ở trên đường trở về.

Kỳ thật đối với thương thế của Diệp Tùy Hổ, hắn có thể dùng mấy hơi thở công phu là có thể để khiến hắn ta khôi phục hoàn toàn.

Nhưng loại thủ đoạn này, thực sự quá dọa người.

Với lại hắn cũng không muốn khiến người khác cảm thấy, có mình tồn tại, về sau có thể không quan tâm sống chết đi kiếm chuyện khắp nơi.

Để Diệp Tùy Hổ nằm một trăm ngày, cũng là một cái trừng phạt nhỏ đối với phương thức làm việc không cẩn thận của hắn.

- Cảm ơn gia chủ rất nhiều!

Vợ của Diệp Tùy Hổ khóc nói.

Sau đó, Diệp Tùy Phong gọi Tùy Vân vào trong thư phòng.

- Ta hỏi ngươi, Hóa Thần kỳ hơn hai mươi tuổi, ở thế giới này thuộc về dạng thiên tài gì?

Hắn hỏi.

Khi Diệp Tùy Phong gặp mặt Thẩm Thiên Minh, lặng lẽ kiểm tra Cốt Linh của hắn, chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà thôi.

Chuyện này khiến hắn không nhịn được nghĩ đến, nếu như trong các đại thế lực của thế giới này, đều là yêu nghiệt như Thẩm Thiên Minh.

Nếu so sáng, đám người tuổi trẻ Diệp gia này, cũng quá kém.

Đối mặt với câu hỏi này, Tùy Vân lập tức mở to hai mắt nhìn:

- Làm sao có tồn tại như loại thiên tài này, đây tuyệt đối không thể nào!

Phản ứng của hắn, nói rõ mọi việc.

Dựa theo tầm mắt và kiến thức của Tùy Vân, căn bản là tiếp xúc không đến cấp độ như thế.

Diệp Tùy Phong lắc đầu nói:

- Tốt, ta hiểu rồi. Từ hôm nay trở đi, ngươi nghĩ hết tất cả biện pháp cho ta, tăng tốc độ tiến trình tu luyện của đệ tử trong tộc. Mấy cái như phòng tu luyện, Tụ Linh Trận, thối thể dịch, đều phải tăng thêm cho ta! Tăng mạnh hết sức có thể, rõ chưa?

Khu vực biên giới, Thanh Cổ Cao Lãnh.

Sâu trong khu rừng tĩnh mịch, có một hồ nước xanh biếc

Bên hồ nước có vô số đá xanh, một con rắn khổng lồ uốn lượn xoay quanh, ánh nắng xuyên thấu qua lá cây, chiếu vào trên người nó, lốm đốm lấm tấm.

Nó đang chợp mắt.

Nhưng nó không có phát hiện, mấy bóng dáng đang ẩn giấu ở trong bụi cây rậm rạp, đang từng bước đi nhanh tới gần nó.

Đó là ba tên tu sĩ trẻ tuổi, hai nữ một nam, trên người bọn họ có một tầng màng mỏng trong suốt bao lấy.

Khi không cẩn thận chạm vào một giọt sương đang rơi, hạt sương kia nhanh chóng ngưng kết thành băng tinh.

Áo Hàn Băng có thể ngăn cản nhiệt độ, có hiệu quả đóng băng nhất định.

Bộ y phục này chính là được nghiên cứu ra vì mùa hè nóng bức.

Nhưng các tu sĩ thông minh, phát hiện nó có hiệu quả ẩn nấp đặc biệt đối với yêu thú loài rắn.

Cho dù sát lại vô cùng gần, yêu thú rắn cũng khó có thể phát hiện.

Hiển nhiên, ba tên tu sĩ này muốn săn giết con rắn khổng lồ dưới tảng đá kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK