- Giáo hóa chúng sinh, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Tùy Phong nói.
- Ta nguyện vì ngài nỗ lực cố gắng!
Diệp Khiêm nói năng rất có khí phách.
- Vậy thì tốt.
Diệp Tùy Phong nghĩ nghĩ nói:
- Bình thường chắc ngươi rất thích đọc sách đúng không?
- Vâng.
- Thích nhất là quyển nào?
- Chính là... Kinh Đạo Đức.
Diệp Khiêm nói.
- Hắn nói láo!
Lúc này, Diệp Hiểu Hiểu bỗng nhiên hô to:
- Ta nghe đường tỷ Diệp Thiến nói, thật ra hắn thích nhất chính là đọc các loại tiểu thuyết chí quái, đặc biệt là loại Hồ Tiên tử và thư sinh nói yêu thương, a ~ nhưng e lệ!
Nội tình bị vạch trần, gương mặt Diệp Khiêm lập tức đỏ lên, thấp giọng nói:
- Ta cũng vô cùng thích kinh Đạo Đức, với lại trong quyển sách đó cũng không chỉ có riêng Hồ Tiên tử gì...
Loại giảo biện này, tái nhợt bất lực.
Diệp Tùy Phong đưa tay cười nói:
- Để ta xem một chút đi, là tiểu thuyết gì.
Diệp Khiêm do dự một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lấy ra một quyển sách thật dày từ trong túi trữ vật.
« Sơn Hải Đồ Lục ».
Diệp Tùy Phong tiện tay lật xem một lượt, phát hiện trong này xác thực có rất nhiều tiểu cố sự về Hồ Tiên, Hoa Tinh Linh, Mị Hoặc Yêu, … Nhưng cũng không tính là quá bất hợp lí.
Với lại loại chuyện xưa này chỉ chiếm một phần nhỏ, đại bộ phận đều là ghi chép về sơn hải dị chí, nói về kỳ văn dị sự, từ đó đạt được đạo lý làm người.
Là thứ đồ nghiêm chỉnh.
- Chờ ta một lát.
Diệp Tùy Phong cầm quyển sách, ngồi vào bàn đá dưới cây liễu.
Sau đó, hắn trống rỗng xuất ra một cây bút lông, còn có một bản thư tịch trống không, bắt đầu viết chữ rất nhanh.
Khoảng chừng thời gian đốt một nén hương, một quyển « Sơn Hải Đồ Lục » hoàn toàn mới đã xuất hiện.
Diệp Tùy Phong đứng dậy, cầm hai quyển sách đưa cho Diệp Khiêm.
- Đã yêu thích thì đọc đi, tin tưởng ngươi sẽ học được không ít thứ từ đó, nhưng mà có thể tăng lên bao nhiêu thì vẫn phải xem chính ngươi.
Diệp Tùy Phong cười nói.
Diệp Khiêm nghi ngờ tiếp nhận thư tịch, hắn biết đọc sách có thể học, nhưng làm sao tăng thực lực lên được chứ?
Chẳng lẽ trong này có ẩn giấu công pháp tuyệt thế gì?
Hắn đặt hai quyển sách ở chung một chỗ.
Trang bìa của cả hai giống như đúc, không có chút thay đổi nào.
Khác biệt duy nhất chính là chữ của Diệp Tùy Phong, so với lúc đầu càng thêm cứng cáp có lực hơn.
Diệp Khiêm nhìn một chút, bỗng nhiên, hắn phát hiện hai chữ sơn hải trên sách mới lại bắt đầu bóp méo.
Sau đó, hình như có vô tận cuồng phong đang gào thét ở bên tai.
Với lại trong cơn cuồng phong đó hình như còn có mùi vị tanh nồng nhàn nhạt, tiến vào trong lỗ mũi của hắn.
Diệp Khiêm kinh hãi, không nhúc nhích, đây là có chuyện gì?
Đột nhiên, cuồng phong tiêu tán, hương vị biển cả cũng biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt Diệp Khiêm dần dần khôi phục thanh minh.
Lúc này, hắn mới phát hiện, thì ra là Diệp Tùy Phong dùng ngón tay chặn hai chữ sơn hải ở bìa lại.
- Sau khi trở về, hãy suy nghĩ thật kỹ.
Diệp Tùy Phong mỉm cười nói.
Hắn tự tay sao chép bản Sơn Hải Đồ Lục này, đương nhiên sẽ không phải là phàm vật.
Đó là sản phẩm dung hợp với Đại Đạo.
Bên trong đó, mỗi một chữ, mỗi một câu, mỗi một cố sự đều là một thế giới khác nhau, một đoạn tu hành khác biệt.
Quyển sách này, thật ra chính là một bản ngộ đạo chi thư đỉnh cấp.
Nếu như dùng đẳng cấp công pháp để phân chia thì nên tính là một bản tiên pháp cực phẩm, đến gần vô hạn đạo thuật.
Không có cách, thời gian vội vàng, chỉ có thể đạt tới trình độ này.
- Trước dùng tạm vậy.
- Cảm ơn đại bá bồi dưỡng!
Trải qua mọi việc vừa rồi, Diệp Khiêm cũng hiểu rõ cuốn sách này bất phàm, sau khi cung kính hành lễ thì rời khỏi đình viện.
Lần này, chỉ còn lại một mình Diệp Hiểu Hiểu.
Hiển nhiên, nàng cũng sớm đã không đợi kịp.
- Đại bá, ta thật muốn linh thạch, cực kỳ nhiều linh thạch, ngài có thể cho ta không?
Diệp Hiểu Hiểu nháy mắt một cái, ý đồ dùng thuật giả ngây thơ để che đậy tâm linh của Diệp Tùy Phong.
- Ngươi muốn nhiều như vậy linh thạch làm gì?
Diệp Tùy Phong hỏi.
- Cái gì cũng có thể làm nha!
Diệp Hiểu Hiểu nói:
- Trên thế giới này, còn có chuyện gì mà linh thạch không làm được sao?
- Nếu có, vậy chắc chắn là không đủ linh thạch!
Diệp Tùy Phong không khỏi duỗi ra ngón tay cái:
- Ta đặc biệt đồng ý với ý nghĩ này của ngươi.
- Vậy ngài là đáp ứng?
Diệp Hiểu Hiểu mừng rỡ.
- Không, ta từ chối.
Nhưng mà đáp án lại ngoài dự liệu của nàng.
- Vì sao? Yêu cầu của bọn họ, ngươi rõ ràng đều đáp ứng!
Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy ủy khuất, nàng cảm giác Diệp Tùy Phong chính là đang cố ý nhằm vào nàng.
- Ngươi không giống bọn hắn.
- Bọn hắn đều có nhận biết minh xác đối với con đường của mình.
- Còn ngươi thì sao? Ngoại trừ chơi chính là chơi.
- Nếu như ngươi có thể thông qua lần thí luyện này, ta sẽ suy nghĩ thuởng cho ngươi thêm một ít linh thạch tiêu xài.
Diệp Tùy Phong nói.