Các nàng không thể làm như vậy.
Muốn trách thì trách các nàng bình thường quá che chở cho Vệ Nguyên, hắn căn bản không biết thế giới ngoài hiểm ác đến cỡ nào.
Hai người ngoài Chấp Pháp đường, lo lắng chờ đợi hơn nửa canh giờ.
Lúc này, một bóng người mập mạp từ trong Chấp Pháp đường đi ra.
Chính là Đậu Hoa!
Giang Phỉ thấy thế, vội vàng bước nhanh về phía trước, gấp giọng nói:
- Đậu công tử, đều là chúng ta không đúng, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Vệ Nguyên!
- Nếu ngài nhìn chúng ta không vừa mắt, bây giờ chúng ta sẽ lăn ra khỏi Diệp gia, cũng không tiếp tục bước vào thành Vân Tiêu nửa bước!
- Đậu công tử, cầu xin ngươi...
Giang Phỉ nói xong, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có người đang kéo tay áo của nàng.
Quay đầu nhìn lại, chính là Hồ Văn.
Nàng đang dùng vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm vào Đậu Hoa.
Giang Phỉ khẽ nhíu mày, cũng nhìn sang.
Lập tức, vẻ mặt ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy Đậu Hoa lúc đầu tròn trịa, bây giờ gương mặt đều sắp biến thành một quả cầu, sưng phù lên.
Con mắt của hắn đỏ hồng, rõ ràng là khóc rất nhiều, hơn nữa còn có nước mũi treo ở trên môi.
Trên mặt có một dấu bàn tay to lớn, có thể thấy rõ ràng.
Giang Phỉ ngơ ngác.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lúc các nàng đang ngây người, Đậu Hoa lại há to miệng, phun ra một câu “thật xin lỗi”, sau đó vuốt mắt, xoay người chạy đi.
Hai người trực tiếp choáng váng.
- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, có hai người từ Chấp Pháp đường trong đi ra.
Một người là Vệ Nguyên, sau lưng hắn là một người trung niên uy nghiêm cực kỳ.
Giang Phỉ vội vàng tiến lên, lôi kéo Vệ Nguyên trái xem phải xem, lo lắng hỏi thăm:
- Ngươi không sao chứ?
- Đương nhiên là không sao, ta đã nói rồi, chuyện này vốn chính là ta chiếm lý.
Vệ Nguyên cười hì hì trả lời.
Ánh mắt Giang Phỉ phức tạp nhìn hắn, bỗng nhiên quất một bàn tay lên mặt của hắn.
- Ngươi biết ngươi gây ra họa lớn thế nào không? Ngươi biết chúng ta lo lắng cho ngươi thế nào không?
- Xem sau này ngươi có còn dám hành sự lỗ mãng nữa không, ta chỉ có một mình ngươi thôi!
Vệ Nguyên bụm mặt, nhìn Giang Phỉ tức giận, thấp giọng nói:
- Phỉ tỷ, ta biết sai rồi.
- Ta chính là quá nuông chiều ngươi!
Giang Phỉ vẫn như cũ giận không kềm được.
- Người trẻ tuổi nha, có một trái tim bồng bột, cũng tốt.
Bỗng nhiên, người trung niên sau lưng Vệ Nguyên nói chuyện.
Giang Phỉ nhìn hắn một chút, thở dài:
- Trái tim bồng bột, thường thường đều là chìa khoá tử vong.
- Nếu hắn còn như vậy, sớm muộn cũng sẽ mất mạng.
Người trung niên không nói gì, chỉ khẽ vuốt ve sợi râu, khẽ mỉm cười.
- Xin hỏi ngài là?
Giang Phỉ chắp tay nói.
- Ta chính là người chấp pháp thẩm phán Vệ Nguyên lần này.
Người trung niên nói.
Giang Phỉ kinh ngạc, vội vàng nói:
- Vô cùng cám ơn ngài đã chiếu cố.
- Chỉ có điều...
- Đậu Hoa kia có thân phận lớn, nghe nói có quan hệ rất sâu với Nhị lão gia trong gia tộc, ngài nhất định phải chú ý!
Người trung niên ngẩn người, bỗng nhiên cười ha ha.
- Ta chỉ làm việc theo lẽ công bằng, chưa nói tới chiếu cố.
- Mặt khác... Ta chính là nhị lão gia Diệp gia trong miệng ngươi.
Giang Phỉ:
- (⊙o⊙)
………….
Diệp gia mấy ngày nay, xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, là do Vệ Nguyên đưa tới.
Sau khi hắn xảy ra xung đột với Đậu Hoa, phần lớn tán tu đến từ bên ngoài, đều ở trong lòng cầu nguyện thay hắn.
Bởi vì loại chuyện này, bọn hắn gặp quá nhiều.
Một kẻ dã tu, mới vừa tiến vào một gia tộc lớn, mà đắc tội với nhân vật quyền quý của người ta.
Ha ha, thấy thế nào đều là kiểu người chán sống.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Vệ Nguyên không hao dù là một cộng lông tóc đi ra, mà tên Đậu Hoa ỷ vào mình có quan hệ, làm việc hung tàn, lại nhận lấy trừng phạt nghiêm trọng.
Nghe nói ngay cả nửa năm tiền sinh hoạt đều bị tịch thu.
Đây quả thực là nằm ngoài dự đoán của bọn hắn.
Diệp gia lại xử lý công bằng không nể tình thân, đây quả thực là chuyện cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua.
Với lại sau khi chuyện của Vệ Nguyên xảy ra, mấy tên chi thứ với chi mạch của Diệp gia, đều bởi vì ăn hiếp không ít người khác, bị trừng trị nghiêm khắc.
Ngược lại một ít tu sĩ có biểu hiện xuất sắc đến từ bên ngoài, được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm, leo lên vị trí càng cao.
Trong lúc nhất thời, nhiệt huyết của đám tán tu dâng trào, làm việc càng thêm tận tâm tận lực.
Thời gian có mấy ngày ngắn ngủi, rất nhiều tán tu đều tự cho mình là người Diệp gia, cảm thấy tự hào.
Một việc lớn khác chính là trận so tài thành Vân Tiêu một tháng sau.
Người trẻ tuổi dưới hai mươi tuổi trong Diệp gia, chọn lựa ra năm vị tuấn kiệt xuất sắc nhất, làm người đại biểu thay Diệp gia xuất chiến lần này.
Diệp Hoàng, Diệp Long, Diệp Cầm Dao ba người, không chút huyền niệm trúng tuyển.
Hai người khác còn trống, khiến trong gia tộc nhấc lên một trận tranh đấu mãnh liệt.
Phần vinh quang này, ai đều không muốn chắp tay nhường cho người khác.
Người trẻ tuổi dưới hai mươi tuổi của Diệp gia, Luyện Khí kỳ tạm thời không cân nhắc, cảnh giới Hóa Khí tổng cộng có mười chín người.