Âu cũng là chuyện tốt, vì Turan tin chắc là thần Fyratr sẽ không bỏ qua cơ hội hành hạ nó thêm một trận với cái lý do rằng không được chọc vào Deln mà ngay khi vừa đến đây cô ta đã nhắc tới.
Quay đầu nhìn một lượt khung cảnh quanh mình, Turan rít một tiếng vẻ kính sợ. Tất cả mọi người, bất kể Thần cấp bao nhiêu bây giờ đều đang gục đầu rên rỉ. Tinh thần, linh hồn và cả thể xác của họ đều bị tổn thương, nhận lấy ám ảnh và ắt hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục lại được.
– Còn mình thì sao?
Turan nói nhỏ. Nó lấy làm lạ khi bản thân hiện tại lại là người duy nhất có thể đi đứng ở mức gọi là bình thường. Thần cấp của nó cũng chỉ có 8 mà thôi, thấp hơn các vị trưởng lão làm nghi thức hiến tế rất nhiều, và cũng chẳng bằng những vệ binh yêu tinh kia.
Có ba khả năng Turan có thể nghĩ đến mà phần nào giải thích được trạng thái của nó so vói mọi người.
Đầu tiên, cũng là có khả năng lớn nhất, chính là viên đá màu xanh lam. Đó là thứ có thể áp chế cả Thần ấn đã được khắc xong của một Chính thần, còn là thứ đã gây ra thảm trạng hiện giờ của thần Syrathr. Viên đá đã bảo vệ Turan không ít lần, và sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu nó lại vừa được viên đá bảo vệ thêm lần nữa.
Thứ hai, là tính kháng. Khả năng này khá khó xảy ra, nhưng Turan vẫn là nghĩ tới. Có lẽ sau không ít lần gánh chịu Thần uy của kẻ trên mình, bản thân nó đã sinh ra tính kháng đáng kể với Thần uy. Đối diện với Thần uy lớn mạnh, nó dù vẫn yếu đuối vô cùng, nhưng cũng không tới mức bị dư chứng như đám người hiện giờ.
Khả năng thứ ba, là thần Fyratr, hoặc mèo Jorz, đã có tác động gì đó để bảo vệ Turan. Nó hơi nghiêng về việc mèo Jorz đã làm ra hành động như thế hơn là thần Fyratr, vì cô ta muốn hành hạ nó còn không kịp chứ đừng nói đến là bảo vệ. Lại nói, bản thân cô ta giờ cũng chẳng được ổn cho lắm, khó mà còn tâm trí nghĩ tới nó.
Nghĩ rồi, Turan bước lại chỗ Darmil. Nhận ra nó đến bên cạnh, cậu ta cất tiếng:
– Không cần lo cho tôi, Turan. Tôi cảm giác mình sắp đứng dậy được rồi.
Vẻ tự tin của Darmil khiến Turan rất an tâm, liền “ừm” một tiếng rồi quay sang chỗ của Kull. Thấy nó tới, Kull cười khẩy một tiếng, bảo:
– Cậu đúng là phi thường, Turan. Chuyến giải cứu lần này, có vẻ như là thành công rồi nhỉ.
Turan lắc nhẹ đầu, đáp:
– Không đơn giản như vậy. Giờ chỉ có thể chờ tin tốt từ con mèo mập đó mà thôi.
Vẻ lưỡng lự, Kull nói:
– Mèo Jorz… thật sự đã đi nói chuyện riêng với… cái thứ đó rồi?
– Cái thứ đó-
Turan thốt, rồi không nhịn được bật cười. Tràng cười này của nó không gì hơn để xua tan sự bối rối của chính mình.
“Thần à? Rồng à? Người bảo vệ? Hay chỉ đơn thuần là một mối đe dọa?” Turan nghĩ, thở hắt một hơi. Xong, nó bảo:
– Ừm. Mèo Jorz đã đi làm việc của ông ta rồi. Yên tâm, không chết được đâu.
– Ừ. – Kull đáp, chợt nghĩ tới gì đó, hỏi – Thế còn Tiffia?
Turan nhìn về phía khu vực hiến tế với chiếc giường đá bị vây quanh bởi bảy yêu tinh, nói:
– Vẫn còn đang ngủ mê trên giường. Đáng tiếc, tôi không tiếp cận được…
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Turan. Nó không chờ được liền quay người chạy lại chỗ hiến tế, đến đúng vị trí nơi lực đẩy xuất hiện.
Hít một thật sâu rồi thở ra, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần và thể xác, Turan mới kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình.
Thứ nó nhắm tới đầu tiên là chiếc giường đá mà Tiffia đang nằm mê man. Đáng tiếc thay, đó chỉ là một chiếc giường tầm thường.
Không để phí một khắc nào, Turan chuyển mục tiêu sang những vòng sáng dưới chân các yêu tinh. Thông tin có được không nhiều, và chẳng giúp ích được gì cả. Những chiếc vòng chứa đựng nguyên khí, và mỗi chiếc vòng là mỗi loại nguyên khí khác nhau, nhưng nhìn tổng quan lại không có mối liên hệ gì.
Lực đẩy đang tác động lên Turan, nó lại không nhắm vào mà kích hoạt kỹ năng được. Có thể là do cấp độ kỹ năng chưa đủ cao, cũng có khả năng là do nó không nắm bắt được thứ lực đẩy đó. Giống như một cơn gió vậy, cảm thấy, biết đến, nhưng lại không thể nhìn nhận một cách trực tiếp mà phải thông qua những tương tác phù hợp.
Mấu chốt là ở đối tượng. Turan kết luận được như vậy. Nếu nghi thức hiến tế này giống như một trận pháp, thế thì nó sẽ cần nhắm đến một cách tổng thể và đầy đủ thì may ra mới có được thông tin mình mong muốn.
– Xem ra vẫn là quá khó.
Turan nói, cất một tiếng thở dài sau không ít lần thử. Thần cấp, cấp độ kỹ năng và độ thành thục suy cho cùng đều cần phải được bồi dưỡng, và tất nhiên là cần thời gian.
“Không biết một ngày nào đấy, mình có thể đạt tới mức độ như của… thứ đó không?” Turan nói thầm, lòng xen lẫn hồi hộp với mong chờ. Nó hiện tại đối mặt với tồn tại như thế thì quả là đáng sợ, nhưng ở tương lai, biết đâu nó lại có thể giống như mèo Jorz, cùng kẻ đó nói chuyện riêng.
“Nhưng như vậy chẳng phải là vượt qua cả thần Fyratr rồi ư?” Turan thốt, không nhịn được cười nhếch mép. Đến lúc đó nó chắc chắn sẽ khiến cô ta gánh đủ mọi khổ đau đã gây ra cho mình tới bây giờ.
Dẹp bỏ những ảo tưởng xa vời khỏi tâm trí mình, Turan quay người trở lại chỗ của Kull, đỡ cậu ta ngồi sang một bên rồi mới nói:
– Vẫn là không tiếp cận được. Khi nào khỏe lên, có thể di chuyển thì cậu tránh xa nơi này một chút. Tốt nhất là đến nơi nào không bị khí thế của Deln lấn áp đến.
– Tôi không phải là loại người nhát gan đến thế. – Kull thốt – Thay vì vậy, sao ta không thừa cơ… hạ sát đám yêu tinh kia?
Turan có hơi bất ngờ trước lời của Kull. Nó quay sang thì thấy cả đám yêu tinh giờ vẫn còn đang gục, và chưa có dấu hiệu gì sẽ sớm khôi phục cả.
– Đây quả là một cơ hội tốt, nhưng mà tình huống đã vượt khỏi sự kiểm soát của vài tên du hành giả cỏn con như là tôi rồi. – Turan lên tiếng – Nói chung là, không nên manh động. Còn nữa, Tiffia hẳn cũng chẳng vui vẻ gì với việc đồng tộc của mình bị sát hại như thế đâu, nhất là khi có cách giải quyết êm đẹp hơn.
– Cách giải quyết êm đẹp hơn? – Kull thắc mắc.
– Tôi không biết. – Turan cười bảo – Dù sao thì, việc của chúng ta ở đây đã hết rồi.
– Không, Turan. – Kull nhấn giọng – Chuyện sẽ còn chưa kết thúc khi nào Tiffia vẫn còn chưa được cứu thoát. Cậu… là đang đặt cô ấy vào nguy hiểm.
Turan ngơ người ra một lúc. Nó có hơi bối rối. Quả thật, nếu đặt việc giải cứu Tiffia lên hàng đầu thì bây giờ nó phải lập tức hạ sát toàn bộ đám yêu tinh kia.
Nhưng vấn đề đã không còn đơn giản như vậy. Thần Fyratr thì ngất đi, mèo Jorz đi nói chuyện với Deln không biết khi nào sẽ trở lại, quân của yêu tinh tộc giờ thì hẳn vẫn đang chiến đấu khốc liệt với đội ngũ của Cornel. Lại nói, nếu vua yêu tinh trở về và phát hiện rằng Deln của khu rừng bị chọc giận bởi đám người phá hỏng buổi lễ hiến tế, ông ta sẽ làm ra quyết định e là vô cùng đáng sợ, hay là hoảng loạn quỳ xuống cầu xin sự tha thứ từ Deln đây.
“Nếu như phải cứu Tiffia…”
Turan nghĩ, chợt mỉm cười, cất tiếng:
– Tôi hiểu rồi. Cám ơn cậu, Kull.
– Cậu hiểu thì tốt. – Kull thốt, mặt tươi tắn hẳn lên – Tôi mà đứng dậy được, lập tức sẽ phụ cậu một tay ngay.
– Không cần.
Turan vội nói, thở hắt hơi, tiếp tục:
– Chuyện này chỉ có tôi mới có thể làm được mà thôi.
Kull nhăn mày khó hiểu, nhưng rồi cậu ta đoán lời của Turan là đúng, vì giờ chỉ có mỗi mình nó có thể cử động bình thường.
Tuy nhiên, Turan không có đi đâu xa cả, chỉ đơn giản là tìm một khoảng đất trống, ngồi bệt xuống, mắt nhắm hờ. Nó cần tập trung suy nghĩ.
Viên đá màu lam, khả năng tăng Thần cấp không cần săn giết quái trong thời gian ngắn, khả năng cất lời cầu khấn bất chấp điều kiện, kiếm kỹ mà Turan luôn tự hào, vùng đêm tối của việc luyện tinh thần hay thậm chí là cả kỹ năng chủ đạo mà nó chẳng bao giờ định tiết lộ, tất cả đều là những con bài vô cùng giá trị để nó làm một cuộc trao đổi với tồn tại đáng sợ kia – Deln.
Cứu Tiffia, không chỉ đơn thuần là cứu thoát cô ấy khỏi nghi lễ hiến tế này, mà phải giải thoát cô ấy khỏi sự kiềm hãm đáng nguyền rủa mang tên Nihr. Mấu chốt của chuyện này không gì khác hơn chính là Deln của khu rừng.
Không cần phải nghĩ cũng có thể xác định được rằng Deln có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với tộc yêu tinh, thậm chí khiến họ không dám phản kháng mà chỉ có thể phục tùng. Ép buộc không phải là cách hay, nhưng Turan vẫn có thể lợi dụng đó làm đối trọng để giúp Tiffia lấy được quyền lợi tham gia thử thách Thần thánh. Nếu cô ta bỏ lỡ thử thách lần này, khó mà biết được sẽ mất bao lâu để có thể tham gia lần thử thách tiếp theo.
Mà hiện tại, trong vòng ba tháng tới Turan đã phải thăng đến Thần cấp 15 rồi; hai người đồng đội của nó cũng sẽ không bị lạc hậu quá nhiều, hẳn cũng trên Thần cấp 10. Như vậy, tính thêm vài tháng nữa, thậm chí là hàng năm trời, Tiffia sẽ không còn cơ hội bắt kịp cả đội. Mấu chốt không phải là độ khó hay thời gian cần thiết để đuổi theo, mà là khoảng cách. Nếu có thể, Turan muốn tránh trường hợp đó xảy ra bằng mọi giá.
Và cơ hội để bỏ ra cái giá ngăn chặn viễn cảnh tồi tệ ấy đang ở ngay trước mặt Turan, nó tất nhiên phải nắm bắt. “Đúng vậy. Cứu lấy Tiffia.”