Tiffia sau đó vẫn tiếp tục tìm mua thêm mấy chiếc hộp mà mình cảm thấy có giá trị. Turan thấy vậy thì cũng không tiện nán lại. Dù gì thì khả năng xem được vật phẩm bên trong chiếc hộp của nó không thể cứ vậy mà khoe ra. Nó đoán sẽ quay lại khi nào có nhiều tiền hơn, giấu đi thân phận của mình và tất nhiên là khi không có Tiffia ở đây.
Về Darmil, cậu ta ban đầu định ở lại cùng Tiffia nhưng sau khi được cô ta giải thích rằng như vậy có thể khiến mình bị lộ thì đành lủi thủi rời đi với Turan.
Trời chiều đổ nắng vàng ươm. Turan vừa ra khỏi khu phố Heimoar một lúc thì chợt cảm nhận được một cảm giác quen thuộc đè nặng lên mình. Lúc trước, nếu gánh chịu sức nặng này, nó hẳn đã bị choáng váng. Nhưng giờ đã đạt đến Thần cấp 1, Turan thậm chí còn có thể mơ hồ cảm nhận được nguồn gốc của sức nặng đó.
– Đi trước đi, Darmil.
Turan lên tiếng. Nó không muốn kéo Darmil vào chuyện này, hay đúng hơn là cậu ta không tiếp tục ở đây nữa thì nó mới có thể giải quyết được.
Darmil không nghi ngờ gì về yêu cầu của Turan, gật đầu rồi bỏ đi luôn.
– Ngươi vẫn còn tốt.
Tiếng nói vang lên ngay bên cạnh Turan làm nó thoáng hoảng hốt. Nó thật không ngờ Darmil chỉ vừa rời đi được một chốc thì kẻ đó đã tiếp cận mình ngay.
– Sao cô lại ở đây, thần Syrathr?
Turan cất tiếng hỏi nhỏ, cố giữ mình không quay mặt lại. Dù sao thì ở đây tai mắt không ít, mà bản thân nó thì không muốn mối quan hệ của mình với thần Syrathr bị bại lộ. Sẽ chẳng có chuyện gì tốt xảy ra khi có thêm người biết cả, cụ thể như buổi gặp mặt với thần Mastrua vậy. Chỉ có đau thương mà thôi.
– Theo ta.
Tiếng thần Syrathr như trôi tọt vào trong trí óc của Turan khiến nó rùng mình. Nó thật không biết cô ta đang dùng phương thức gì để nói chuyện với mình, cảm giác như truyền âm vậy.
Ngay sau đó, dáng hình một cô gái với mái tóc đen buộc đuôi gà đi vút qua mặt Turan. Cô ta mặc một chiếc váy xéo màu hồng tươi cùng một chiếc áo voan hồng nhạt. Đó hẳn là thần Syrathr. Turan thấy vậy thì đợi cô ta đi một khoảng mới cất bước lần theo.
Cô gái dẫn Turan đi qua mấy con phố liền rồi tiến vào trong một nhà nghỉ. Turan có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bước vào theo. Ông chủ nhà nghỉ thấy cả hai bước vào thì niềm nở lên tiếng:
– Ô, chào mừng. Hai cô cậu muốn ở qua đêm hay theo giờ?
– Qua đêm.
Cô gái đáp gọn rồi đặt năm mươi xen lên bàn. Ông chủ thấy vậy thì nhận lấy ngay, vẻ mặt càng rạng rỡ hơn, bảo:
– Phòng 203 nhé. Chúc hai cô cậu vui vẻ.
Cô gái nhận lấy chìa khóa từ ông chủ, mỉm cười đáp lại rất tự nhiên. Turan nghe cả cuộc đối thoại thì nhăn mặt. Nó hiển nhiên biết ông chủ kia đang ám chỉ cái gì, mà thần Syrathr thì lại chẳng có ý định đính chính một chút nào.
“Nếu cô ta không quan tâm thì thôi vậy.” Turan nghĩ, cất một tiếng thở dài.
– Đi thôi nào, anh yêu.
Cô gái cất giọng ngọt lịm, nắm lấy tay Turan kéo đi như thể cả hai vốn vẫn thường làm mấy chuyện như vậy. Ông chủ nhà nghỉ thấy thế thì ném đi một ánh mắt hâm mộ, còn Turan thì chỉ biết ậm ừ rồi bước theo. Bản thân nó làm gì dám nói hay phản ứng gì khác trong tình huống này chứ. Lỡ lời một tiếng thì khi lên đến phòng có thần Istrant mới biết cô ta sẽ xử nó như thế nào.
Cô gái dẫn Turan vào phòng, xô nó vô trong rồi đóng sầm cửa lại, cẩn thận khóa cửa luôn. Cô ta thậm chí nâng nhẹ cánh tay của mình lên, tuôn ra một luồng khí hồng nhạt bao phủ khắp cả căn phòng. Đó hẳn là một loại phép chống theo dõi.
Turan đứng trân một chỗ nhìn cô gái làm hết mọi chuyện rồi quay mặt lại với mình. Khác với vẻ hoạt bát cùng nụ cười quyến rũ mà từ nãy giờ cô gái mang, giờ Turan lại có thể thấy được nét lo lắng hiện lên trên mặt cô ta.
– Ngươi trả lời ta. – thần Syrathr cất tiếng.
– Chuyện gì?
Turan theo phản xạ hỏi lại. Nó thoáng cảm thấy lạ khi thần Syrathr lại không vào vấn đề luôn.
– Sao ngươi vẫn còn sống?
Turan chau mày lại trước câu hỏi. Nó mất hơn mười giây cố suy nghĩ xem thần Syrathr đang tính toán gì nhưng lại không nghĩ ra được gì thỏa đáng cả. “Chẳng lẽ chuyện mình còn sống là không hợp lẽ thường…?”
– Trả lời mau. – thần Syrathr giục.
Turan không định trả lời ngay, và nó chợt nhận ra là chế lực ép buộc mình phải trả lời không xuất hiện như mấy lần trước. Turan thử cất một tiếng chửi thầm trong đầu mình và quả nhiên, không hề có sự trừng phạt nào xảy ra, kể cả trán nó cũng chẳng nhói lên chút nào.
“Thần ấn đã biến mất?” Turan thốt thầm. Nó có nghĩ thế nào không nghĩ tới việc Thần ấn có thể biến mất. Nên biết, Thần ấn một khi đã được khắc xuống thì chỉ có thể bị gỡ ra bởi chính chủ thần, hoặc bởi Thần ấn khác mạnh hơn, nhưng với cái giá không hề nhỏ.
– Ngươi thử chần chừ thêm chút nữa xem.
Giọng nói của thần Syrathr được gằn xuống đầy vẻ giận dữ. Turan có thể cảm nhận được từ ánh mắt của cô ta rằng cô ta sẽ khiến mình sống không bằng chết chỉ trong một giây nữa.
– Tôi không biết. – Turan đáp vội.
– Đừng có đùa ta!
Thần Syrathr gắt lên. Ngay sau đó là một thứ gì đó bay vụt qua bên thái dương của Turan làm nó cứng cả người. Turan không biết thứ vừa bay qua đó là gì, nhưng chỉ lệch một chút nữa thôi thì hẳn đã làm thủng sọ nó. Dù vậy, Turan vẫn không tìm ra một câu trả lời khác cho điều mà thần Syrathr đang hỏi.
– Tôi… thật sự không biết.
Turan chầm chậm lên tiếng. Sự hồi hộp cùng lo lắng dâng lên trong nó khiến giờ đến thở nó cũng không dám thở mạnh. Rất có thể chỉ một giây nữa thôi, cuộc sống của nó sẽ liền kết thúc.
Thần Syrathr quắc mắt nhìn Turan một lúc rồi chợt đưa tay lên, rung nhẹ một cái. Turan biết cô ta đang định làm gì đó, nhưng trước khi nó kịp có phản ứng gì thêm thì đã thấy chân mình bị siết chặt lại bởi những sợi dây leo rắn chắc. Những sợi dây leo rất nhanh lan dần lên cả người Turan, trói chặt nó lại rồi đập mạnh vào tường.
Cú đập bất ngờ mạnh đến nỗi làm Turan mất cảm giác hẳn mấy giây. Sau đó thì cơn đau nhức lan khắp cơ thể Turan khiến nó muốn hét lên thật to, nhưng cổ họng của nó thậm chí không thể lên tiếng được. Phổi nó như vỡ tan, lưng cứng đờ, tay chân buông thỏng, mắt mờ dần và giờ đến cả thở nó cũng chẳng làm được.
Turan cũng không biết làm thế nào mình sống sót qua cú đập kia. Khi lấy lại được ý thức rõ ràng thì nó đã thấy thần Syrathr ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế được làm từ những cành lá và hoa. Cô ta lúc này đang cẩn thận búi tóc của mình lên cao, cắm lên đó mấy bông hoa đủ màu sắc.
– Đã lấy lại cảm giác rồi à…
Thần Syrathr chợt cất tiếng, vẫn loay hoay với mái tóc của mình. Dù vậy, Turan có thể cảm giác được cô ta lại định ra tay với mình, liền thốt:
– Thần Syrathr. Nghe tôi nói đã.
– Ta đang nghe.
Thần Syrathr đáp hời hợt, không có vẻ gì là định ngừng tay với Turan. Nó thấy vậy thì nói ngay luôn.
– Là Syneir. Tôi thấy những quả cầu điện của hắn đánh tan một bông hoa Sinh Khất.
Cử động của thần Syrathr dừng lại một lúc. Rồi cô ta bảo:
– Là Syneir à. Vậy ra không phải là thần Mastrua? Ta nghĩ ngươi nên nói rõ hơn.
Turan không chần chừ mà kể lại cho thần Syrathr nghe những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua. Cô ta nghe xong thì ra vẻ suy nghĩ một lúc, bảo:
– Cái tên Syneir mà ngươi nghe là của Nastorl. Ngươi từng nghe đến sao?
Turan ngẫm nghĩ một lúc về Nastorl, và chẳng mất quá lâu để nó nhận ra đó là tên của một Chính thần. Nó mở tròn mắt ngạc nhiên khi phát hiện rằng kẻ đã khiến mình trải qua mọi đau khổ này lại chính là Chính thần của Sấm và Sét. Nó đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn khi thấy những quả cầu điện xuất hiện.
– Có vẻ ngươi đã biết ông ta là ai. – thần Syrathr nói tiếp – Và thật đáng ngạc nhiên khi ngươi còn toàn mạng trở về sau khi gặp ông ta. Nếu nói đến tàn bạo thì ông ta còn đáng lo ngại hơn cả thần Mastrua.
Turan hoàn toàn không cho rằng có bất kỳ Chính thần nào lại không tàn bạo cả. Tất cả trải nghiệm của nó cho đến giờ với các Chính thần đều cực kỳ thê thảm.
– Vậy, sao ngươi vẫn còn sống sau khi Thần ấn của ta đã bị đánh tan?
Thần Syrathr lại cất lên câu hỏi cũ. Turan nghe vậy thì chau mày lại. Nó rõ ràng đã kể hết những gì mình biết về vụ Thần ấn, còn việc sống sót thì nó không tìm được lời giải thích. Nó còn chẳng biết rằng bản thân nên chết đi khi Thần ấn bị đánh tan.
– Ta không tin là thần Nastorl lại giữ cho ngươi sống, và hơn cả là giờ ngươi không mang Thần ấn của bất kỳ kẻ nào. Mà bản thân ngươi thì vẫn chưa tái sinh, không phải sao?
Turan có thể cảm nhận được cơn giận của thần Syrathr lại lần nữa nổi lên. Nhưng Turan đã không còn cách nào cản được những thứ sắp đến, và trong lúc hoảng loạn cầu sinh, nó thốt lên:
– Tôi thăng cấp rồi. Thần Syrathr, tôi thăng cấp rồi.
Thần Syrathr nhăn mày nhìn Turan, không có vẻ gì là tin lời nó vừa nói. Turan thấy vậy thì nói tiếp:
– Cô có thể kiểm tra thử mà.
Thần Syrathr không hề thay đổi cái nhìn nghi hoặc đối với Turan, nhưng vẫn nâng tay tạo ra một luồng khí hồng nhạt lan đến bao phủ cả cơ thể nó. Chốc, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của thần Syrathr. Cô ta dù có là Chính thần thì hẳn cũng không thể đoán trước được chuyện này.
– Ngươi vậy mà thật sự thăng cấp. – thần Syrathr thốt – Chuyện vốn là bất khả thi như thế vậy mà lại xảy ra hai lần, trong khoảng thời gian ngắn và ở hai kẻ thân thiết với nhau?!
Turan trông dáng vẻ của thần Syrathr thì biết mình đã sống qua ải này. Dù vậy, nó vẫn chưa thể yên tâm được. Cô ta hẳn sẽ không thỏa mãn chỉ với thông tin như vậy.
– Đúng là càng ngày càng có nhiều chuyện kỳ dị xảy ra quanh ngươi. – thần Syrathr chợt nói – Ngươi không nghĩ là bản thân nên thành thật với chủ thần của mình một chút sao?
Turan nghe thế thì không ngần ngại nữa, lên tiếng hỏi câu hỏi đã quanh quẩn trong đầu mình cả ngày hôm nay, và cũng để tránh bị thần Syrathr lấy cớ hành hạ.
– Thưa đức thần, kẻ dưới quyền này mạo muội xin hỏi, thế giới này không phải thật, có đúng vậy không?