– Đây là… Không thể hiểu được thưa quý vị khán giả! Đấu sĩ Búa tạ mặc dù đã mất đi vũ khí của bản thân, vẫn quyết định công kích thẳng vào tấm khiên nổi tiếng là vững như núi của đấu sĩ Núi thần. Hành động này… thật không thể nào hiểu được. Có lẽ đấu sĩ Búa tạ đã phát điên rồi, là do một loại kỹ năng khiêu khích đến từ Núi thần chăng?
Tiếng hò rèo từ khán đài vơi dần đi. Họ không ngốc, càng nhìn thì càng thắc mắc hành động của Darmil; một số còn mất đi cả sự hứng thú, bắt đầu lên tiếng mắng chửi. Đó có lẽ là những người đã đặt cược cho Darmil, giờ thấy mình sắp phải thua tiền vì một lý do nhảm nhí như thế, thật khó mà giữ lòng bình tĩnh được.
Darmil không để ý. Nó chỉ lo chú tâm vào những nắm đấm của mình. Giờ, nó đã không còn cảm thấy đau đớn mỗi khi nắm đấm của mình va vào tấm khiên nữa. Đây không rõ có phải là một dấu hiệu tốt hay không, nhất là khi đấm mãi như thế, trên mặt khiên vẫn chưa có chút vết xước nào.
Nhưng Darmil còn lâu mới từ bỏ. Nó cảm giác chính mình còn có thể tăng thêm lực, liền dồn sức vào, dù cho trước đó rõ ràng đã nên là đòn mạnh nhất. Bài luyện tập hẳn đang cho thấy hiệu quả của mình.
Đau. Darmil rụt tay về, khẽ rên một tiếng. Cơn đau đến quá bất chợt, cứ như thể lôi nó ra khỏi giấc mộng từ nãy đến giờ. Phải mất một lúc, nó mới xác định rằng mình không có gặp ảo giác gì.
Là thật sự đau, cũng chỉ ở duy nhất lần này mà thôi.
“Tại sao?”
Darmil nghĩ thầm, lại trong giây lát từ bỏ suy nghĩ. So với chuyện đau tay, đau đầu còn thê thảm hơn rất nhiều. Thay vì thế, nó tiếp tục đấm, sẽ ngay lập tức biết được mình có còn bị đau không.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Darmil nghiến chặt răng, suýt thì kêu lên. Cơn đau lần này còn tồi tệ hơn trước. Có lẽ là trên mặt tấm khiên mọc gai đi, nếu không thì chẳng việc gì nó lại đột nhiên cảm thấy đau được.
Nhưng mà Darmil không tìm thấy chiếc gai nào. Mặt tấm khiên trông vẫn như cũ. Nhớ lại, nó thật sự cũng không phát hiện mặt tấm khiên có chuyển biến đặc biệt gì khi đấm vào.
Nắm hờ hai tay, Darmil dần tỏ ra do dự. Nó không phải là sợ đau, nhưng cảm giác ở nơi bàn tay thật sự khác biệt, khiến nó trong giây lát tò mò muốn làm rõ chuyện gì đang diễn ra. Nếu Núi thần giở trò gì đó, chuyện luyện tập có lẽ không còn phù hợp nữa.
Darmil đến cùng không phải ngu ngốc đến mức sẽ đi chịu thiệt một cách vô cớ. Vậy chẳng khác gì một cục bị thịt chuyên gây phiền phức cả. Thứ vô dụng như thế, tin chắc Turan sẽ sớm vứt bỏ.
Ngẫm nghĩ xong, Darmil lại tiếp tục vung nắm đấm của mình. Không có cách nào khác, nó căn bản là nghĩ không ra. Dù sao thì hiện tại nó còn chịu đựng nổi.
Những nắm đấm cứ thế không ngừng được tung ra, và cơn đau mà Darmil phải gánh chịu cũng càng lúc càng trở nên nặng nề hơn. Có điều, cơ thể của nó dường như đã dần quen với điều ấy, lại chợt cảm giác có gì đấy thúc đẩy, kích thích, khiến nó bắt đầu ham muốn tăng thêm cơn đau đang tạo ra cho chính mình.
Theo đó, cú đấm của Darmil càng trở nên mạnh mẽ hơn, đầy uy lực, tới mức bất chấp việc bị lớp màng lờ mờ trên tấm khiên làm suy yếu, vẫn có thể gây xung chấn đánh ra xung quanh.
Núi thần đứng thủ thế thật vững ngay sau tấm khiên của mình, cẩn thận cảm nhận lực lượng truyền đến nơi cánh tay đang cố giữ chặt tấm khiên. Hắn ta khó mà hiểu được vì sao đối thủ mang tên Búa tạ này lại cố gắng một cách ngu ngốc như vậy, nhưng một điều có thể thấy rõ là, đối phương đang dùng thêm sức, ngày một nhiều.
Chỉ ở mức độ này còn chưa đáng lo ngại, nhưng từ trong lòng Núi thần bỗng dâng lên một cỗ cảm giác bất an. Đã rất lâu rồi hắn ta chưa từng trải nghiệm lại cảm giác này, và lần cuối cùng ấy, mọi chuyện đã diễn ra theo chiều hướng tồi tệ nhất có thể. Trong vô thức, cả người Núi thần đã ướt đẫm mồ hôi.
– Đấu sĩ Búa tạ vẫn kiên trì công kích vào tấm khiên vững chắc của đấu sĩ Núi thần. L- liệu có sự chuyển biến nào xảy ra hay không, thưa quý vị? Nếu tấm khiên của đấu sĩ Núi thần có thể bị công phá, đây thật sự là một kì tích để đời. Đấu sĩ Búa tạ chắc chắn là đang có ý này!
Trong giọng người chủ trì có thể nghe được sự lúng túng. Bản thân hắn ta có muốn khiến trận thú vị hơn thế nào đi chăng nữa cũng không thể chỉ dựa vào vài lời bình luận được. Hơn hết là, trận đấu đã diễn ra lặp đi lặp lại mỗi một tình tiết đến gần mười phút rồi. Đám khán giả ở đấu trường không làm loạn lên đã là rất tốt.
Nhưng rồi, sự chuyển biến mà người chủ trì chờ mong cũng tới. Đó bắt đầu bởi một tiếng nổ âm vang phát ra từ nơi nắm đấm của Darmil tác động với tấm khiên của Núi thần. Đây vốn là chuyện rất khó xảy ra, nhất là khi trước đấy hoàn toàn chẳng có dấu hiệu báo trước nào.
Darmil cười lớn. Bản thân nó cũng không rõ, nhưng cảm giác của cơ thể là sự thật. Cánh tay của nó mang theo lực lượng lớn mạnh xông thẳng vào tấm khiên trước mặt, mơ hồ có xu thế công phá mặt tấm khiên. Hơn bao giờ hết, nó bây giờ cảm giác được rằng mình có thể đập nát cả một ngọn núi.
Tiếng cười cất ra, nhưng gương mặt của Darmil thì nhăn nhó, khó coi cực kì. Quá đau, mà không ngừng lại được. Nó bị phấn khích quá mức, càng đau, càng muốn đánh.
Lớp giáp nơi cánh tay của Darmil đã sớm bị phá hủy, để lộ ra phần da thịt, nhưng lại không vì thế mà bị tổn thương, thậm chí cú đấm nhờ đấy tung ra càng thêm mạnh. Đó là nhờ mỗi lần công kích, nó đều lợi dụng nguyên khí để ra đòn chứ không chỉ đơn thuần thân thể. Cụ thể làm thế nào, Darmil cũng chẳng rõ, nhưng là không hề khó, vung tay liền được.
Tất nhiên là như vậy, mức độ tổn hao nguyên khí đạt đến khổng lồ. Các võ sư chính là nhờ vào đó để giành lợi thế, bù lại bằng năng lực phục hồi nhanh hơn những du hành giả khác. Darmil giờ đã hoàn toàn bị cuốn theo nhịp độ của những cú đấm không ngừng nghỉ này, sẽ sớm mệt chết mà thôi.
Núi thần cảm thấy tấm khiên lẫn cơ thể mình bị rung động dữ dội. Hắn ta hiểu hơn ai hết điều này có nghĩa là gì. Còn tiếp tục thế này, không bao lâu nữa, lớp phòng ngự của hắn ta sẽ bị phá vỡ. Phải biết, vận dụng kỹ năng để phòng thủ cũng là có tổn hao, chứ không chỉ là ngồi yên chờ hưởng thụ thành quả.
Chưa bao giờ Núi thần đối mặt với một kẻ điên rồ như tên đấu sĩ Búa tạ này. Cái tên ấy, giờ nghĩ lại, thật phù hợp với đối phương.
Hoảng hốt và lúng túng, nhưng Núi thần không có cách thức nào xoay chuyển tình thế hiện tại. Hắn ta đang ở trạng thái phòng ngự mạnh nhất, giờ mà đột ngột thay đổi liền sẽ chịu thương tổn ngay. Hơn hết là, rất rõ ràng đối phương ra đòn mạnh hơn hắn có thể chính diện gánh chịu, và còn cả tốc độ nữa. Tấm khiên và bộ giáp đang mặc trên người, giờ lại thành vướng víu.
Ý nghĩ chịu thua thoáng hiện lên trong tâm trí Núi thần. Hắn ta không hề cảm thấy nhục nhã gì về chuyện đó, nhưng lại nhanh chóng bỏ qua lựa chọn này. Đơn giản là vì, có lẽ hắn ta còn có thể thắng được. Núi thần tin tưởng rằng sức chịu đựng của mình tốt hơn đối phương.
Darmil tiếp tục đấm, hai mắt mở trừng, miệng cười sảng khoái. Nó đấm rất thỏa thích, đồng thời hưởng thụ cơn đau tê tái chạy dọc khắp người mình mỗi khi va chạm với tấm khiên trước mặt. Bên tai nó, những tiếng reo hò cùng mắng chửi đã sớm bị át đi bởi tiếng nổ âm vang liên tục phát ra.
Cuối cùng, như bị kích thích đột ngột, Darmil phấn khích gầm lên. Tiếng gầm của nó trong giây lát lan đi khắp nơi, tác động tới toàn bộ những ai đang ở đấu trường quan sát trận đấu này. Kẻ nghe thấy tiếng gầm ấy, phản ứng đầu tiên là cả người khựng lại, dòng suy nghĩ bị ngắt quãng, sau đó thì dần run rẩy. Đó nỗi sợ hãi đến từ trong tiềm thức.
Sau tiếng gầm, mọi thứ bỗng chốc chìm trong tĩnh lặng. Có một số du hành giả Thần cấp thấp đến đây nhất thời ham vui hoặc mong muốn đổi đời, trực tiếp đổ gục về trước, mất đi nhận thức. Còn du hành giả Thần cấp cao, dù có thể đứng vững, lại không dám thở mạnh. Đây không phải là vấn đề về chênh lệch sức mạnh, mà là ý chí có đủ vững vàng hay không. Kẻ phát ra tiếng gầm ấy, hoàn toàn có thể giết chết họ, theo cách tàn bạo nhất.
Nhưng sự tĩnh lặng trên thực tế không có kéo dài quá lâu thì đã bị phá vỡ bởi âm thanh khủng khiếp đến từ sân đấu, giữa hai đấu sĩ đang đối mặt nhau.
Darmil rướn người ra sau, tập trung sức lực, vung tay đấm tới. Cú đấm vẫn là một động tác đơn giản, nhưng lực lượng kèm theo ấy thật khó mà tưởng tượng nỗi, nhất là rơi vào trên người kẻ gánh chịu – đấu sĩ Núi thần.
Sau vụ nổ tưởng chừng như trời sập ấy, tấm khiên to lớn vỡ tung thành từng mảnh văng đi khắp xung quanh. Không chỉ vậy, cả người Núi thần chỉ gắng gượng được xung chấn đánh tới chưa đầy một giây đã bị văng ngược về sau, lộn hẳn mấy vòng.
Darmil rít dài một hơi, như một con thú dữ vừa bị chọc giận, từng bước một tiếp cận cơ thể mang đầy những mảnh vỡ của bộ giáp trên mặt đất kia.
Núi thần không động đậy. Không có ai biết được rằng hắn ta đang cảm thấy thế nào, nhưng một điều rõ ràng là, hắn ta đã thất bại. Lớp phòng ngự của Núi thần bị công phá, lại còn là bằng tay không. Hắn ta đã chẳng còn cách nào chiến đấu nữa.