Là Kull. Đi cùng với cậu ta còn có cô gái đã cố bán khối kim loại Serakian, một điều mà Turan không ngờ tới.
– Tôi… lạc đường.
Kull vẻ cay đắng thốt ra một câu. Gương mặt cậu ta nhăn nhó, chừng như đang chất vấn năng lực của chính mình có phải không là quá tệ.
– Sao cậu lại ở đây? – cô gái vẻ cảnh giác hỏi – Các người định làm gì?
Turan vừa định trả lời, ngừng lại một chút, nghĩ rồi bảo:
– Cô cũng lạc đường?
Cô gái nhăn mặt, không rõ là đang xấu hổ hay giận dữ. Nơi đây dù sao cũng coi là nhà của cô nàng, thừa nhận rằng bản thân lạc đường thật không có gì nhục nhã hơn.
– Đừng ngại. – Turan vội nói – Tôi đoán là do kẻ đó làm.
– Kẻ đó? – Kull thốt – A. Tử thần Sứ đồ!
Kull còn chưa dứt lời, cô gái đã nghiêng người, vẻ hoảng hốt lao đi về phía căn phòng nơi ẩn chứa lối đi bí mật.
Turan không ngăn cản, cũng không chú ý nhiều làm gì. Nó chỉ ngồi đây cũng hình dung ra được đến chín phần mười những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
– Ngồi đi.
Nghe vậy, Kull cũng chẳng thắc mắc gì mà ngồi ngay vào đối diện người đội trưởng của mình. Dĩ nhiên, cậu ta trong lòng đang phải rất tò mò về những chuyện đã xảy ra, vì bản thân biết rằng đội trưởng đã có một cuộc gặp với Tử thần Sứ đồ.
– Trong hôm nay, chúng ta sẽ khởi hành tới lối vào phó bản ‘Tàn tích Gufara’.
Turan cất tiếng. Kull nghe xong thì nghệch mặt ra, chẳng hiểu tại sao lại có sự thay đổi đột ngột này.
– Thành thật mà nói, chúng ta không có nhiều thời gian. – Turan giải thích – Là tôi đã đánh giá sai vấn đề. Mặt khác, ở đây, chúng ta không còn vai trò gì nữa.
Như để phụ họa theo lời của Turan, một tiếng kêu thé vang lên từ nơi lối đi bí mật. Tiếng kêu không lớn, cho thấy rằng bị che chắn bởi vài lớp vật cản, nhưng vẫn đủ thể hiện sự đau thương trong đó.
– Là… thất bại rồi?
Kull thốt, không phải là ngờ vực đội trưởng của mình mà giống hơn là không dám tin tưởng chuyện này sẽ xảy ra.
Turan ngược lại mong người đồng đội này của nó đoán trước được tình huống này. Cậu ta nên hiểu đối đầu với một Tử thần Sứ đồ là không thể, muốn cản một kẻ như thế mang đi một người tự nhiên vô cùng khó khăn. Hơn hết là, Turan có ý định hợp tác cùng đối phương, không phải là chống đối.
Nhưng dường như Kull có lý do riêng cho phản ứng của mình. Cậu ta hẳn đã hi vọng rất nhiều vào khả năng thành công của đội trưởng.
Turan giấu một tiếng thở dài, bảo:
– Phải. Từ đầu đến cuối, tôi còn chẳng thể khiến đối phương chịu thật lòng nghe mình một lời. Hắn ta… giống như bị ám ảnh bởi việc phải giải quyết các đối tượng dám chống lại lời gọi của tử thần.
– Vậy…
Kull nói nửa chừng lại thôi, quay đầu đi, nhìn hướng ra phía cửa, rơi vào suy tư.
Turan không định làm phiền người đồng đội của mình. Vấn đề quan trọng hơn đối với nó bây giờ là làm sao giải thích cho Darmil. Cậu ta chắc chắn sẽ không phản đối quyết định của nó, nhưng muốn cậu ta hiểu và thành thật chấp nhận sẽ là điều không dễ dàng.
Darmil đầu óc rất đơn giản. Cậu ta thấy rằng cô gái cần được giúp đỡ, và cậu ta muốn giúp đỡ, liền sẽ hết lòng giúp đỡ. Darmil không phân biệt đúng sai, làm việc hoàn toàn dựa vào cảm tính, nên tự nhiên không thể nói lý.
Kì thực, nếu dốc hết sức, Turan có thể thay đổi kết cục của chuyện đã xảy ra. Nhưng có quá nhiều rủi ro phải đối mặt, nó không dám liều lĩnh làm bậy.
Mặt khác, còn có vấn đề về công tước Sigmah. Khối kim loại Serakian bị lấy đi là sự thật không cần phải bàn cãi, và tổ đội Turan cũng đã có mặt ở đây rồi. Nói không chừng, bây giờ tin tức về việc nó mua bán khối kim loại đã bị truyền đi, theo đó tự nhiên mang tới không ít phiền phức.
Đống phiền phức ấy vốn không nên khiến Turan đau đầu, nhưng chuyện là dính líu tới Tử thần Sứ đồ, còn có sự tồn tại của một kẻ chống lại lời gọi của tử thần có quan hệ với cô gái. Đây sẽ là cái cớ không gì tốt hơn để các thế lực thù địch nhằm vào hoàng tộc và nhà Altoris, dĩ nhiên bao gồm cả Darmil và kéo theo cả tổ đội Turan.
Nhưng cùng lúc, Turan ngờ rằng các Chính thần sẽ nhìn nhận chuyện này là đáng chú ý. Hội Tử thần Sứ đồ không phải là điều gì quá mới mẻ, càng chẳng có gì bất ngờ khi đột nhiên xuất hiện một kẻ chống đối sứ đồ đang làm nhiệm vụ. Thậm chí, Turan có lý do để tin rằng một số Chính thần sẽ chủ động để con dân của mình tránh khỏi chuyện này vì không muốn dính líu tới hội Tử thần Sứ đồ, ít nhất là trước khi tranh đấu ở lục địa phía Tây kết thúc.
Suy cho cùng, điểm mù nghiêm trọng nhất của Turan là không biết quan hệ giữa các Chính thần với hội Tử thần Sứ đồ là như thế nào. Qua lời của cả thần Fyratr và hai Tử thần Sứ đồ nó từng gặp, có vẻ như họ không ưa nhau, nhưng lại không thể công khai đối chọi lẫn nhau. Một cách mơ hồ, Turan nhận thấy rằng hai bên còn phụ thuộc vào nhau, tồn tại như một thể cộng sinh, giúp vận hành, điều khiển thế giới tốt hơn, triệt để hơn.
Xem ra, Turan cần lo nhất là tiếng xấu mà sự tình lần này gây ra. Đây có hại, cũng có lợi. Hại ở chỗ sẽ ngăn cản nó dắt nối các mối quan hệ với những thế lực khác, lợi là bọn họ sẽ thêm e ngại trong việc hành động, nhiều lắm là ẩn danh thăm dò đôi chút.
“Thế còn tòa tháp Ma pháp Tối thượng?”
Turan nghĩ thầm. Tòa tháp mặc dù trông có vẻ hấp dẫn, vẫn sẽ không là ưu tiên của nó. Sự tranh đấu nơi đó, nó vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, để không làm ảnh hưởng tới việc bắt lấy linh hồn lang thang của đại pháp sư Velduran.
Trớ trêu là, Turan cần sớm đạt được Thần cấp 15 để hoàn thành nhiệm vụ của thần Syrathr. Mà khi nó đủ mạnh mẽ, cô ta tất nhiên sẽ cử nó tới chỗ tòa tháp nắm giữa vai trò nào đó. Lúc đấy, nó muốn phân tâm làm việc riêng là không thể nào, nếu không muốn làm dấy lên nghi ngờ.
Hơn nữa, Lily, con bé có nhiệm vụ tấn thăng là phải tiến vào trong tòa tháp Ma pháp Tối thượng. Một sự tham gia nhỏ và hời hợt như vậy không nên là đối tượng bị các thế lực nhắm vào, nhưng Turan khó mà không lo cho con bé được.
“Xem ra, mang theo tổ đội tới đó đã trở thành một nhân tố không thể thiếu.” Turan thầm nhận định.
Hồi lâu, Turan đứng dậy. Nó liếc mắt nhìn về phía căn phòng mà cô gái đã tiến vào một chút, đối với Kull bảo:
– Xem ra cô ta không vực dậy nổi rồi. Chúng ta đi thôi.
Kull như đã chờ sẵn, liền hỏi:
– Thế có cần báo cho Darmil không?
– Khi trở về nói một tiếng là được. – Turan đáp – Dù sao cậu ta cũng chẳng thể thay đổi cái gì, mà sự tình thì không tệ hơn được nữa đâu.
Kull chừng có điều muốn nói, lại thôi. Thấy vậy, Turan cũng chẳng hỏi, cứ thế cất bước rời đi.
Vốn dĩ, Turan nán lại ở đây đến tận bây giờ chỉ là vì muốn xem xem còn có điều gì mình bỏ sót. Nó biết chuyện này có rất nhiều điều chưa rõ ràng, nổi bật nhất chính là từ đâu cô gái biết được cách khiến một người được tử thần gọi tên không bị mang đi, thậm chí còn là hoãn đến nửa năm dài.
Nhưng đối với một người mà tinh thần đã hoàn toàn suy sụp, bản thân lại không dám tin tưởng để nhận sự giúp đỡ, Turan là không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm. Nó rất bận rộn, còn cả đống thứ phải xử lý. Nếu Darmil không hài lòng, cũng chỉ đành nhờ thời gian khiến cậu ta chấp nhận mà thôi.
Lúc Turan và Kull trở về tới nhà trọ thì trời đã tối. Cả hai không tìm thấy Darmil, dường như cậu ta đã ra ngoài tìm nơi giải khuây rồi.
– Hôm nay chúng ta phải khởi hành… Có nên tìm cậu ta về không?
Kull cất tiếng hỏi, chừng có vẻ bất đắc dĩ.
Turan nghĩ ngợi trong giây lát, đáp:
– Cậu ở lại chờ cậu ta. Tôi sẽ khởi hành trước tới chỗ phó bản. Hai người để trưa mai mới bắt đầu di chuyển cũng được.
Turan cũng là không có cách. Tìm Darmil về trong đêm hẳn là có thể, nhưng tình trạng cậu ta hiện giờ khó mà chắc rằng đủ ổn định để cả bọn cùng rời đi. Đoạn đường từ thành Carne đến chỗ phó bản về đêm là rất nguy hiểm, mà Turan lại không muốn mất thời gian với đám quái một cách vô ích, lựa chọn tốt nhất tự nhiên là một mình nó đi trước để nếu có xảy ra tình huống bất ngờ nào thì bản thân có thể linh hoạt trốn đi.
– Turan, tôi…
Kull lên tiếng, sắc mặt trầm xuống, ngập ngừng vài giây mới tiếp tục:
– Tôi nghĩ Darmil không muốn bị bỏ lại đâu. Nếu không có cậu kiềm chế, cậu ta sẽ nổi điên mất.
Turan bị bất ngờ với lời này của Kull. Nó không cho là tình hình nghiêm trọng đến mức đấy.
Darmil quả thật là người có thể làm ra những hành động điên rồ quá sức bản thân, nhưng cậu ta cũng là biết phân biệt nặng nhẹ. Dù không có mặt Turan, nếu nó đã đưa ra yêu cầu, cậu ta nên nghe theo mới đúng, dù là có miễn cưỡng.
Như một phản xạ cho thắc mắc của bản thân, Turan hỏi:
– Cậu hiểu cậu ta?
Kull nhếch mép, vẻ khó xử, đáp:
– Kì thực, không. Thành thật mà nói thì, tôi không dám chắc mình có thể trông chừng được cậu ta khi cậu đã rời đi. Bình thường vốn đã không dễ dàng, bây giờ…
“Ra đó mới là lý do thật sự.” Turan nói thầm. Kull hẳn là đã có một khoảng thời gian khó khăn khi du hành cùng Darmil. Âu cũng là hiểu được, vì kẻ ngốc là không thể dùng lối suy nghĩ thông thường để lý giải, càng không thể suy đoán hành động tiếp theo. Huống hồ chi, Darmil không chỉ ngốc, mà còn điên, đủ để ra tay với một Chính thần bất chấp hậu quả.
– Đừng lo. Hai người sẽ ổn thôi. – Turan bảo – Darmil đáng tin cậy hơn cậu tưởng đấy.
Kull quăng tới ánh mắt ngờ vực, lại nghĩ rằng bản thân thể hiện không đủ rõ ràng, nói:
– Tôi biết cậu ta mạnh, còn có thân phận không tầm thường. Nhưng mà, dùng những điều đó để tin cậy cậu ta thì… quá miễn cưỡng.
Turan nhăn mày. Dường như đã có gì đó xảy ra giữa Kull với Darmil mà nó không tưởng tượng tới được. Chuyện không hẳn là nghiêm trọng, vì Kull hoàn toàn không định đề cập tới. Tuy nhiên, Turan lại chẳng thể làm ngơ, bỏ mặc vấn đề cho một mình cậu ta được.
– Được rồi. – Turan cất tiếng – Chúng ta sẽ cùng chờ cậu ta trở lại. Cậu có thể đi gọi cậu ta về nếu muốn.
– Ừm. Để tôi.
Kull gật đầu, lập tức quay người bỏ đi. Cậu ta có phương thức liên lạc với Darmil, cũng không khó để đoán ra những nơi mà Darmil có thể tới, hẳn chẳng mấy chốc cả hai sẽ cùng trở về.