Tình trạng này kì thực là điều mà Turan mong muốn. Nếu chỉ dựa vào nâng mức thù hận là có thể khiến con Sinh vật dị biến hình linh cẩu tấn công thì nhóm du hành giả đã sớm thực hiện bằng một vài kỹ năng hoặc bùa chú nhất định. Việc khiến bản thân trở nên yếu nhớt, biến thành một mục tiêu béo bở cho con linh cẩu là điều vô cùng quan trọng.
Nhưng nếu như đã làm đến vậy mà con quái còn chẳng chịu lộ diện, đổi lại chỉ có những thành viên đội Khiên xám bắt đầu không chịu được muốn ra đòn công kích Turan thì chỉ đành từ bỏ cách này. Thuốc giải nó đã nắm sẵn trong tay, chỉ chờ những gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Năm giây, mười giây, rồi mười lăm giây. Từng giây lặng lẽ trôi qua là tình trạng của Turan trở nên càng thêm tồi tệ. Nó giờ đến cả thở cũng khó, và phải gắng gượng lắm mới giữ được cho bản thân không gục mất. Chỉ chừng hơn mười giây nữa thôi, nó hẳn sẽ không còn đủ sức mà tự dùng thuốc giải.
“Con linh cẩu thật sự không chú ý gì mình ư?”
Turan nhủ thầm, lòng lo lắng. Viên thuốc mặc dù không hề rẻ, nhưng cái cảm giác mọi phương án mình sử dụng để đối phó với con quái đều không hiệu quả lại khó mà chấp nhận nổi. Đây giống như là nó đang làm trò cười vậy. Một trò cười đầy nhục nhã.
Nghĩ như vậy, cuối cùng thì Turan cũng chỉ đành thừa nhận rằng mình đã thất bại, liền dùng chút hơi sức còn sót lại nhét viên thuốc giải vào miệng, cắn nát. Lực lượng không trở về ngay với nó mà rất chậm rãi tăng lên. Mặt khác, mức thù hận gây ra cũng chẳng hề bị giảm, chỉ là không khiến cho đồng minh có thêm bất kì sự thù ghét nào đối với bản thân nữa.
– Cậu quá liều lĩnh, cậu Turan!
Anh chàng đội trưởng cất tiếng nói lớn, rời khỏi đội hình chạy vội về trước, ý muốn che chắn cho Turan khi nó vẫn còn chưa hồi sức. Cậu ta đã muốn làm như vậy từ sớm, lại sợ rằng bị hiệu quả của viên lụn bại ảnh hưởng nên chỉ dám chờ ở đằng xa.
Lúc này, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Turan. Hai mày nó lập tức nhăn lại, mắt trừng nhìn về phía nhóm du hành giả, và phải cố hết sức, nó mới có thể thốt lên thật lớn:
– Cẩn thận! Người cầu khấn!
Turan còn chưa dứt lời, từ lớp sương ở phía trên của đội hình nhóm du hành giả đã hiện ra một hình thù nhọn hoắt đâm thẳng tới. Tốc độ của đối phương quá nhanh, đã vượt xa lần xuất hiện trước đấy. Và vì vậy, cộng với việc thành viên của nhóm bị mất tập trung trong giây lát, đã tạo nên cơ hội vàng cho một đòn tấn công chí mạng.
Lớp màn bảo vệ bị đâm vỡ tan, cô gái cầu khấn kêu thất thanh, nhưng đó lại chỉ để cho mọi người kịp nhận ra rằng vật thể nhọn hoắt kia đã đâm xuyên qua dáng hình có phần nhỏ nhắn.
— QUẢNG CÁO —
Con linh cẩu không dừng lại ở đấy, tiếp tục lao về trước, mang theo cả cơ thể cô gái đang cố giãy giụa, trông hoảng loạn vô cùng.
Đấu sĩ kêu gầm lên, sải chân đuổi theo. Thám đạo nhảy sang bên, bằng tốc độ tối đa lao về trước, lại chẳng thể nào bắt kịp. Hai thuật sư có chút nao núng, nhất thời chỉ có thể kích hoạt vài tấm bùa gây tê liệt và làm chậm lên đối phương, đáng tiếc là hiệu quả chẳng có bao nhiêu.
Cung thủ có vẻ là người điên tiết nhất, gương mặt nhăn nhó, không ngừng bắn ra những mũi tên mang theo những kỹ năng mạnh mẽ nhất của mình về trước. Cậu ta hẳn là cực kì tự tin vào tài thiện xạ của bản thân, cũng lập tức chứng minh điều đó bằng việc mọi mũi tên đều trúng đích. Chỉ tiếc là không gây đủ sát thương.
Con Sinh vật dị biến hình linh cẩu chạy càng lúc càng xa. Turan cay đắng nhìn theo bóng dáng con quái dần biến mất trong màn sương. Cơ thể của nó vẫn còn chưa có lại được lực lượng cần thiết để làm bất cứ điều gì có ý nghĩa.
Anh chàng đội trưởng đứng cạnh Turan, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng kèn kẹt. Nhưng cuối cùng thì cậu ta đã chẳng làm gì. Do an toàn của Turan là ưu tiên cao hơn hay rằng cậu ta biết rõ mình không thể giúp được, nó khó mà biết. Tuy nhiên, dù thế nào thì thất bại cũng đã được xác định.
Con Sinh vật dị biến hình linh cẩu chưa bao giờ bỏ qua con mồi của mình. Nó thèm khát cô gái cầu khấn kia, và kiên quyết giành bằng được cô ta. Turan đã đánh giá quá cao bản thân như là một mồi nhử. Thật sự là sai lầm.
Gấp. Turan tu vội một bình thuốc hồi ma năng và một bình thuốc bồi bổ nguyên khí loại tốt nhất mà mình có. Hiệu quả của mấy bình thuốc dù nhanh lại không đủ giúp nó kịp hồi sức. Nó cần phải lập tức làm gì đấy.
Nhận thấy hành động của Turan, anh chàng đội trưởng bỗng nhiên thả lỏng người, thở dài một hơi, bảo:
– Cậu Turan đừng cố sức quá. Đây là lỗi của bọn tôi. Hơn nữa, mất mác trong chiến đấu luôn được mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước.
Turan muốn chửi, lại nhịn. Nó sực nhớ rằng mọi người vẫn có thể tái sinh, nên anh chàng đội trưởng đây mới có thái độ như vậy.
Chỉ là, cái chết đối với Turan, thật khó mà chấp nhận. Trong giây lát, nó đã nghiêm trọng hóa sự việc lên, nhất quyết muốn cứu bằng được cô gái kia. Hành động liều lĩnh cấp độ ấy có thể sẽ đưa cả đội ngũ vào trong chỗ chết. Nó cần bình tĩnh hơn. Lại nói, cô gái ấy e là đã không qua khỏi rồi.
— QUẢNG CÁO —
– Chúng ta vẫn cần theo dấu mục tiêu. – Turan cất tiếng.
– Bằng cách nào?
Câu hỏi đến từ anh chàng thám đạo của nhóm. Cậu ta đã cố đuổi theo con linh cẩu, giờ lại trở về, cho thấy rõ kết quả của cuộc truy đuổi.
Turan không thể tiết lộ về kỹ năng chủ đạo của mình được. Mặt khác, con quái đã đi được rất xa, dấu vết để lại theo đó cũng không còn đáng tin cậy nữa. Nhưng đấy vẫn là một cơ hội không thể bỏ qua.
– Theo tôi.
Turan quả quyết bảo, xong liền nhấc bước rời đi luôn. Nó chẳng quan tâm nhóm du hành giả có theo mình hay không. Thiếu đi họ, nó vẫn thừa sức giải quyết đối tượng. Vấn đề đến cùng chỉ là liệu nó có thể tìm ra con quái mà tung đòn kết liễu hay không thôi.
– Đi.
– Đội trưởng!
– Đi.
Tiếng người đội trưởng nghiêm giọng và thành viên nhóm hậm hực muốn phản đối vang lên phía sau. Rồi quyết định của họ vẫn là đi theo Turan. Kỷ luật là thứ luôn được đề cao trong quân đoàn, và đối với đội Khiên xám thì điều đó càng có hiệu lực.
Turan duy trì liên tục hai kỹ năng ‘Thông hiểu’ và ‘Theo dõi’ lên dấu vết để lại của con Sinh vật dị biến hình linh cẩu. Con quái đi được thật sự rất xa, đến gần một cây số. Vẫn còn may, suốt đoạn đường nó không gặp phải bất kì mối đe dọa nào khác. Có vẻ đây cũng là chủ đích của con quái, ưa thích chiến đấu đơn độc, không muốn bị quấy rầy, hệt như điều đã làm vậy.
Turan ngừng bước. Nó nhận ra màn sương đã trở nên dày đặc hơn, dấu vết mà con linh cẩu để lại cũng đã không còn nữa. Tuy nhiên, đó lại là lý do để nó tin tưởng rằng con quái đang ở đây, và hẳn đã chọn được con mồi mới.
— QUẢNG CÁO —
Lạnh, đến tê người. Hiệu quả tấm bùa tăng sức đề kháng vẫn còn, nhưng là không đủ để đối chọi với cái lạnh càng lúc càng thấm sâu hơn. Chuyện này phải mau chóng được giải quyết, trước khi tình hình càng thêm tồi tệ.
– Mọi người được phép rời đi. – Turan cất tiếng – Tôi không thể đảm bảo được an toàn cho bất cứ ai.
Lời trên là thật lòng. Nó vừa phát hiện rằng nếu bản thân cứ mải phải lo lắng kẻ này kẻ khác thì chỉ khiến con quái lấy đó làm lợi thế mà thôi. Lại nói, nếu chỉ có một mình, chính nó tự nhiên sẽ được chọn làm mồi.
– Cậu Turan. – anh chàng đội trưởng nói – Tôi tin rằng điều này đã được quyết định. An toàn của cậu là trên hết.
Thật tốt khi được nghe lời như vậy. Nhưng Turan không vui, còn có chút phiền lòng.
– Vậy ở yên đó, giữ nguyên đội hình. Đừng để chuyện như vừa rồi lặp lại.
– Tôi hiểu.
Đội trưởng dõng dạc lên tiếng, gương mặt thì hiện lên vẻ bối rối. Cậu ta hiểu rằng Turan đang ám chỉ việc bản thân đã rời đội hình lúc trước, tạo cơ hội cho con quái tấn công. Dĩ nhiên lỗi không chỉ thuộc về mình cậu ta, nhưng lại là một đối tượng phù hợp để mắng làm gương.
Sự thất bại khi nãy đã cho thấy rằng việc chờ đợi con Sinh vật dị biến hình linh cẩu xuất hiện là một ý tưởng tồi. Turan trên đường đến đây đã vắt óc suy nghĩ, tính toán mọi khả năng có thể, cuối cùng ra được một quyết định đoán chừng là ổn thỏa nhất.
Cách mà Turan định làm có lẽ hơi quá tay khi đối phó với chỉ một con quái được coi nhiều lắm là tinh anh trong phó bản, nhưng chẳng dám giằng co mà để mất thời gian thêm nữa. Đội Khiên xám giờ vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt với hai con Sinh vật dị biến trội khác, chẳng biết khi nào sẽ thất thế.