Con Thây ma cát cố gắng chống đỡ những đòn tấn công của Kull một cách vụng về, trông chừng như vô vọng. Dù vậy, Kull không hề thả lỏng mà ngược lại càng thêm tập trung, dùng càng nhiều sức lực. Cậu hiện tại đã đâm tới nhát thứ mười rồi mà có vẻ như lượng sinh lực của con quái vẫn còn không ít, cho thấy rõ bất lợi mang đến từ sự chênh lệch cấp độ.
Kull cần đâm trúng chỗ hiểm yếu của mục tiêu ít nhất là mười lần nữa. Tuy nhiên, hiệu quả của tấm bùa ‘Hơi lạnh’ sẽ không trụ nổi tới cuối cùng. Cậu cần có một thứ khác tăng cường sức tấn công cho mình.
Dĩ nhiên, Kull cũng sở hữu một vài phương thức nhất định để gây thêm sát thương đến mục tiêu, nhưng dùng trong trường hợp này lại thành rất hao phí. Những phương thức đó dùng trên người đám du hành giả hoặc những trường hợp cấp thiết sẽ đáng hơn.
Cách giải quyết mà Kull chọn cho mình lúc này tương đối đơn giản: cậu lấy ra thêm một con dao găm nữa. Con dao thứ hai mặc dù không được mang theo hiệu quả hơi lạnh, vẫn có thể giúp cậu bổ sung không ít sức tấn công. Nhất là hiện giờ con quái đã bị thương, cũng hoàn toàn phát hoảng rồi, hành động trở nên vụng về, là lúc thích hợp để tăng cường việc gây sát thương mà bỏ qua phòng thủ.
Kull dậm mạnh chân, nghiêng người, thoắt cái di chuyển chéo ra sau lưng con Thây ma cát. Ngay khi con quái còn đang chới với cố theo kịp chuyển động của đối phương, cậu liền dùng hết sức đâm những mũi dao của mình thật sâu vào bên hông mục tiêu, trước khi rút ra còn kéo rạch một dường cố gây nhiều sát thương nhất có thẻ.
Những cú đâm liên tục của Kull dần khiến con Thây ma cát yếu đi, bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy con quái đã không còn nhiều sinh lực nữa. Đây thường là lúc con quái sẽ thực hiện một vài đòn tấn công đặc biệt hoặc tiến vào trạng thái có lợi nào đấy, nhưng Kull chẳng thèm quan tâm, cứ thế tiếp tục đâm.
Cuối cùng, khi con Thây ma cát giơ cao thanh trượng của mình lên, miệng gào thét những âm thanh khàn khàn xen lẫn với chói tai thì cả người cũng dần biến thành những đốm sáng li ti, để lại ở vị trí chết đi của mình một cơn lốc xoáy cát dần trở nên mạnh bạo.
Kull không buông lỏng dù chỉ trong chốc lát, lập tức nhảy lùi về sau, rời khỏi khu vực chịu ảnh hưởng của cơn lốc xoáy. Khác với ma pháp ‘Lốc xoáy’ thông thường mà con Thây ma cát cầm trượng sử dụng, cơn lốc xoáy này gây lượng sát thương rất lớn, và sẽ càng lúc càng lớn hơn cho mục tiêu đứng bên trong, đến mức cả những du hành giả có khả năng chống chịu cao nhất cũng không vượt qua nổi.
Phải đến khi Kull đứng cách cơn lốc xoáy kia đến chừng hai mươi mét thì cậu mới an tâm ngừng bước. Ánh mắt của cậu từ từ di chuyển đến chỗ trận chiến đang diễn ra của Turan với bảy con Thây ma cát mà giờ chỉ còn lại có ba con, trong lòng không khỏi dấy lên sự hồi hộp lẫn cùng phấn khích.
Kull đã thắng. Cậu thật sự đã đánh bại con Thây ma cát cầm trượng cấp độ 10 đó bằng chính sức mình. Đó là một trận đánh đầy thách thức và đáng tự hào, khiến cậu không khỏi tự hỏi rằng liệu đội trưởng có sẽ khen mình không.
Nhưng ý nghĩ đó của Kull rất nhanh liền biến mất, hay đúng hơn là bị cảnh tượng trước mắt bóp tắt mất. Turan không biết từ khi nào đã giải quyết xong con Thây ma cát cầm roi, giờ ba mục tiêu còn lại trông cục mịch và di chuyển vụng về không khác gì đám bị thịt chờ bị cậu ta phán xử chết hay là sống.
Cũng là thời gian mười phút, nhưng rõ ràng là ở trận chiến trước, Turan đã không thể hiện hết khả năng của mình. Ngay cả bây giờ cũng vậy, cậu ta chẳng hề cố gắng, cứ chiến đấu như thể đang tham gia một bài tập đơn giản.
Trông là thế, nhưng Kull biết rằng đội trưởng của mình không hề xem nhẹ trận chiến đang diễn ra hay cả cuộc càn quét này. Cậu ta nên là người nghiêm túc nhất, cũng là nghiêm khắc nhất. Sự tình trông dễ dàng, chẳng qua là do cậu ta có chiến thuật đúng đắn và hơn cả là có đủ khả năng để thực hiện điều đó. Giả như không có Kull giúp chặn đứng sự phiền phức đến từ con Thây ma cát cầm trượng, tình thế ắt hẳn sẽ khác đi rất nhiều.
Như vậy không có nghĩa là Kull không thừa nhận sự vượt trội của Turan, chỉ là cậu không muốn cố gắng của mình lại đột nhiên thành nhỏ bé đến đáng thương. Cậu đã làm rất tốt rồi, dù dĩ nhiên là còn cần phải làm được tốt hơn nữa.
Ba con Thây ma cát cuối cùng bị Turan giải quyết xong xuôi thì cậu ta bước tới chỗ Kull, cất tiếng:
– Cậu tự mình đánh bại con Thây ma cát cầm trượng, rất tốt.
Lời khen bất chợt dù không hoa mỹ gì lại khiến Kull thấy lòng mình vui lên không ít, chừng như được đổ lên một luồng nước ấm áp. Chẳng phải khi nào cũng được nghe lời như vậy từ người đội trưởng khó tính và nghiêm khắc này, còn là dành cho chính bản thân nữa.
– Ha! Cậu quá khen rồi.
Kull không nhịn được thốt lên một câu, mặt cười tươi rói.
Turan mỉm cười, đưa mắt nhìn quanh một hồi, bảo:
– Cậu thu gom mấy món chiến lợi phẩm, sau đó thì nghỉ ngơi một lúc đi. Tôi tới xem tình hình của Darmil một chút.
Kull nghe vậy, vừa định chạy đi theo phản xạ thì giật mình, thốt:
– Darmil vẫn chưa tới đây?
Kull hoàn toàn quên mất người đồng đội của mình. Cậu ta không nên mất quá nhiều thời gian với con Thây ma cát cầm song chùy mới đúng.
– Không phải lo. – Turan vội nói – Nếu rơi vào tình huống nguy cấp, cậu ta vẫn sẽ kích hoạt kỹ năng chủ đạo của mình để vượt qua. Mà có khi cậu ta đang trên đường tới đây rồi.
Kì thực, Kull không lo về an nguy của Darmil. Cậu hiểu rõ rằng chỉ một con quái cấp độ 10 là không thể làm khó được cậu ta khi đã làm quen được với thanh đại kiếm. Nhưng mà, nếu Darmil vì lý do nào đấy rơi vào trạng thái ‘Cuồng nộ’ lúc này, cuộc càn quét sẽ bị chậm đi rất nhiều.
Đó hẳn cũng là điều mà Turan đang lo lắng. Tuy nhiên, xét thấy đội trưởng không yêu cầu mình nhúng tay tới, Kull cũng đành thôi. Dù sao thì cậu cũng không có cách khiến Darmil thoát khỏi trạng thái ‘Cuồng nộ’, chỉ tổ phí công.
Kull loay hoay thu gom đống vật phẩm mà đám Thây ma cát để lại xong thì tìm một góc khuất dưới bóng râm tạo ra bởi bức tường đổ nát gần đấy đứng nghỉ. Cậu không định nghỉ ngơi quá lâu nên chẳng có lý do gì phải giăng bạt cho mát cả, chốc liền rời đi thôi.
Từ vị trí hiện tại, Kull có ba hướng để di chuyển đến.
Một là hướng đi nhanh nhất tới chỗ quái trùm của phó bản. Hướng đi này sẽ đụng độ ít nhất là hai đám quái nữa. Tuy nhiên, theo yêu cầu càn quét phó bản hoàn toàn của Turan thì đây nên là hướng đi sau cùng của tổ đội.
Hai là hướng đi vòng ra bên ngoài khu vực chính của phó bản, sẽ gặp được từ ba đến bốn đám quái. Đây sẽ là hướng di ưu tiên theo như yêu cầu của Turan, nhưng không hẳn là nhất định vì dù sao thì cả đội vẫn cần phải tiến vào phòng kín và phòng bí mật, tức cần theo hướng đi thứ ba.
– Hôm qua còn tưởng không cần phải vào phòng kín và phòng bí mật cơ…
Kull vẻ chán chường thốt, không quên thở dài một hơi. Tối qua khi cậu trở về sau cuộc thăm dò phó bản của mình thì Turan đã bảo không cần phải đi qua những nơi đó, hôm nay lúc vừa tiến vào phó bản thì lại tuyên bố muốn càn quét hoàn toàn. Đây mặc dù không khiến cậu hụt hẫng hay có ý phản đối gì, nhưng thật sự là lòng có chút lo.
Sau hai trận chiến với đám Thây ma cát, Kull mơ hồ nhận ra rằng ý đồ của đội trưởng không đơn giản là càn quét phó bản. Cậu ta đang dành cho hai người đồng đội của mình những bài luyện tập khắc nghiệt, rèn giũa từng người trở nên quen thuộc và mạnh mẽ hơn trong những tình huống phải đối đầu với những mục tiêu khó nhằn mà không cần sự trợ giúp của người ngoài.
Đối với tổ đội đơn lẻ như tổ đội Turan, việc cấm kỵ đầu tiên chính là phụ thuộc vào du hành giả không nằm trong tổ đội. Đó không chỉ giới hạn sự phát triển của bản thân mà còn tiềm tàng nguy cơ có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào. Sự tình không cần phải tới mức ai phản bội ai, mà chỉ cần một sự phớt lờ hay thiếu chú ý của bất kì bên nào cũng sẽ gây ra thiệt hại to lớn cho bên còn lại.
Dù sao thì giữa các du hành giả không cùng một tổ đội, rất khó để hình thành nên một sự gắn bó cần thiết trong một môi trường đầy rẫy nguy hiểm như là phó bản. Lại nói, vì ai cũng đều có thể tái sinh, việc mất mạng đều sẽ được quy thành thiệt hại bất đắc dĩ rồi cùng lắm là bồi thường một mức nhất định.
Turan không chấp nhận như thế. Cậu ta không muốn bất kì thành viên tổ đội nào của mình chết đi, kể cả cái chết đó có thể dẫn tới món lợi vô cùng to lớn. Với điểm mấu chốt như vậy, sẽ rất khó để bất kì du hành giả nào có thể hoạt động tốt với tổ đội này. Áp lực khổng lồ rằng nếu để đối phương vì lý do nào đó chết đi, bản thân sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nặng nề và không ngừng nghỉ khiến cả những du hành giả lão luyện nhất cũng phải e ngại.
Mà, Turan ngay từ đầu đã không định phụ thuộc vào bất cứ du hành giả nào khác, nên cũng chẳng buồn gây áp lực cho ai hơn chính những người đồng đội của mình. Kull biết điều đó, và thành thật chấp nhận. Bản thân là một sát thủ, dù không tính là chuyên nghiệp gì, nhưng cậu hiểu rằng cái nhìn của đội trưởng là hoàn toàn đúng đắn. Nếu một việc nào đó mà chỉ bằng bản thân, hoặc cùng lắm thêm những người mình tuyệt đối tin tưởng là có thể làm được, thì cậu nhất định sẽ không nhờ tới ai khác nữa.