Nếu là tình huống bình thường, Turan chắc chắn sẽ lựa chọn quay trở về tòa thành gần nhất ngay, nhưng giờ nó có muốn cũng là không thể. Có thần Istrant mới biết thần Fyratr sẽ làm ra chuyện gì nếu nó dám trái ý cô ta.
“Nhưng mà giờ mình lại đang ở đâu cơ chứ?” Turan nói thầm, đưa mắt nhìn quanh thêm một lần nữa. Kết quả vẫn là đáng thất vọng, nó hoàn toàn không tìm ra được chút gì đặc trưng để xác định vị trí của bản thân cả.
Bất lực, Turan nhìn về phía thần Fyratr. Bóng lưng cô ta nhỏ nhắn nhưng bây giờ trông vào thật có cảm giác an toàn và đáng tin cậy. Không chỉ do từ cô ta đang phát ra nhàn nhạt làn sương xám bạc soi sáng phần nào khu vực quanh đây mà còn có cả việc hơn mười con quái cấp xấp xỉ 15 vừa bị cô ta hạ sát trong nháy mắt.
Turan định mở miệng nói gì đó, lại thôi. Thần Fyratr tạo cho nó cảm giác an toàn là có, nhưng cũng đồng thời khiến bản thân nó thấy e sợ. Hơn hết là, nó mơ hồ đoán được rằng cô ta sắp bắt nó phải làm chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Thần Fyratr giải quyết xong đám quái mà cô ta mắng là “yếu nhớt” cùng “nhàm chán” thì quay sang Turan, tặc lưỡi, bảo:
– Thế nào? Nhắm được không?
Turan ngơ người ra một lúc. Nó nghĩ bản thân hiểu điều mà thần Fyratr đang đề cập tới, nhưng lại vô thức muốn tránh né, vờ như là không hiểu.
– Ta sẽ xem như đó là được.
– Khoan!
Turan thốt lên. Thần Fyratr thấy thế nhăn mày, vẻ khó chịu gắt:
– Ngươi còn lo lắng cái gì? Có ta ở đây, ngươi cùng lắm thì mất cái chân cái tay chứ có chết được đâu.
Turan hiện tại đã một nửa chấp nhận số phận của mình rồi. Tuy nhiên, một nửa còn lại khiến nó vẫn cố chấp cất tiếng hỏi:
– Trước hết thì, đức Chính thần có thể cho tôi biết giờ chúng ta đang ở đâu không?
– Ngươi nha! – thần Fyratr hô lên – Thật là phiền phức. Chuyện đó thì có quan trọng gì đâu chứ? Đằng nào thì qua ngày mai chúng ta lại chẳng tới một nơi khác.
“Còn có ngày mai?!” Turan thốt thầm, cả người không kiềm được run lên mấy đợt, rồi lại như bị rút hết sức lực, cơ thể mềm oặt suýt nữa thì ngã oạch ra đất nếu không phải kịp chống chân.
– Nhưng dù sao thì chuyện này…
Turan nói được nửa chừng thì ngừng lại. Nó vừa cảm nhận được áp lực đè nặng lên người mình. Không rõ vì bản thân đã quen dần hay là thần Fyratr đang nương tay mà lần này nó không có mất đi các giác quan, vẫn còn kiểm soát được chính mình.
×— QUẢNG CÁO —