Mấy người lính gác thì khác, đã sớm phải trở lại với công việc của mình. Thấy nhóm ba người của Turan, họ nhìn chừng với vẻ khó hiểu, nhưng cũng chẳng có bước lên ngăn cản hay hỏi chuyện gì. Người có thể sống sót sau cơn bão tuyết mà trở về tất nhiên không dễ chọc. Nếu không có gì cần phải hỏi thì bỏ qua tự nhiên là tốt nhất. Ở nơi đây hay hầu hết những nơi khác, đội an ninh và đội phòng vệ mới là lực lượng chính làm đối trọng với các du hành giả này.
Nhóm ba người của Turan bước qua cổng thành, cứ thế di chuyển thẳng về chỗ nhà trọ. Turan không có lập tức thấy được bóng dáng của Darmil hay cả Fyr. Qua lời của một người nhân viên ở đây, nó biết được Darmil đã được đưa lên phòng nghỉ ngơi, còn cô gái tên Fyr thì đã rời đi từ sớm.
Turan không hỏi nhiều, bước lên chỗ phòng của Darmil, có chút chần chừ, xong thì để cho Kull làm nhiệm vụ gọi cậu ta dậy. Giờ đã là trưa rồi, còn ngủ nữa thì thật chẳng còn gì để nói. Du hành giả vốn còn không cần phải nghỉ ngơi nhiều đến vậy, và thời gian hiện tại cũng chẳng phải để phung phí.
Về phần Fyr, Turan không có lo lắng. Cô ta tự nhiên có cách đi và về, tùy ý. Nó chỉ sợ là đối phương lại đột nhiên xuất hiện nữa thôi, nhất là khi giờ nữ người sói đã tìm được, không có lý do gì để cô ta tiếp tục ở lại.
Darmil không có ngủ quá say, càng không có chịu ảnh hưởng gì bởi đống chất cồn tống vào trong cơ thể tối qua. Cậu ta hoàn toàn khỏe khoắn, và còn tỉnh táo tới mức Kull vừa gõ cửa thì đã đáp lại. Tuy nhiên, cậu ta cũng bảo rằng nếu cho phép, cậu ta còn sẽ ngủ tiếp, vì cảm giác thật sự ngủ rất ngon giấc.
Sau một bữa ăn gọn nhẹ, tổ đội bốn người của Turan lên xe, và cứ thế chiếc xe trượt tuyết bắt đầu hướng thẳng về trước mà chạy đi. Tuyết đã bắt đầu tan, nhưng chiếc xe vẫn phát huy tốt được tác dụng của mình. Dù sao thì xe trượt tuyết cũng chẳng phải là nhất định có tuyết thì mới chạy được, thiếu đi thì chỉ có hơi bất tiện mà thôi.
Đường về cơ bản là đi ngược lại so với lúc đến thành Gyshar Rhal, chỉ là thêm một địa điểm cần phải đi qua là thành Forh Hamh. Giờ đã là trưa, nếu đi thẳng từ thành Gyshar Rhal đến thành Sane Tali thì nhất định cần phải qua đêm. Thời gian không tới mức gấp rút như lúc đi nên mạo hiểm như vậy là điều dại dột.
Đó ngược lại sẽ là một ý hay để tạo điều kiện cho Darmil và Kull giết quái nâng cao Thần cấp. Có điều tình huống hiện tại là tổ đội đang ở vương quốc Danlion, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cả đội sẽ rơi vào thế bị cô lập bởi các thế lực nơi đây hoàn toàn không có chỗ để trông cậy vào, mà còn có thể sẽ biến thành đối địch.
Darmil sau khi biết Fyr không còn đi cùng tổ đội nữa thì chừng như mất hứng, suốt chuyến đi còn chẳng thèm để ý đến chuyện xuống xe giải quyết vài con quái, chừa hết phần lại cho Kull. Có lẽ cậu ta rất muốn thể hiện sức mạnh cho kẻ đã cướp mất uy thế của mình trước đấy, không chịu thua được.
Sự có mặt của nữ người sói lại chẳng khiến Darmil để tâm nhiều. Đối phương là người hầu của Turan, cậu ta nếu tỏ ra không đứng đắn thì rất dễ tạo ra tình huống khó xử cho cả đội.
Thế nên cả chuyến đi, Darmil đều giữ im lặng, mắt nhìn vô định ra ngoài xe, trông đến trầm tư. Thật sự là một cảnh tượng hiếm thấy.
Thành Forh Hamh nằm ở phía nam thành Gyshar Rhal, cách hơn hai trăm cây số. Lúc xe của tổ đội Turan đi tới cũng đã là đêm. Qua vài lời tra hỏi đơn giản mấy người lính gác, bốn người tiến vào trong, chiếc xe trượt tuyết thì để lại ở một trạm xe hòng bảo trì và sửa chữa.
Turan không chắc là mình sẽ cần đến chiếc xe trượt tuyết trong suốt đoạn đường còn lại để về vương quốc Enria, nhưng nó cũng không có vội bán đi. Có lẽ nó nên báo cho chủ cũ của chiếc xe sắp xếp nhận lại thì hơn.
Tìm được nhà trọ xong, Turan để cho thành viên tổ đội của mình tùy ý hoạt động. Ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, muốn làm việc riêng thì làm.
Nữ người sói ở cùng phòng với Turan, tới giờ vẫn chưa thấy phần linh hồn hung hăng xuất hiện lại. Nó có hơi thắc mắc, nhưng không có nói ra, dành thời gian đọc thêm nội dung một vài quyển sách.
Khiến Turan đặc biệt để ý là sách kỹ năng ‘Gọi hồn’. Lần xuất hồn ở trong phó bản ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’ khiến nó tin tưởng bản thân đã có một ít tiến triển trong lĩnh vực này. Vấn đề là bây giờ, Turan cố dùng mọi cách hình dung nhưng lại chẳng thể nào tiến vào trạng thái đó lần nữa.
“Chẳng lẽ nhất định phải giảm sức sống bản thân xuống mức nhất định mới được?”
Turan nghĩ thầm, không khỏi rùng mình một đợt. Thể xác và linh hồn luôn được biết đến như hai thứ gắn liền với nhau, không thể tách rời. Nếu tách ra được thì đó cơ bản là cái chết đang xảy đến.
Xuất hồn trên thực tế không phải là sự phân tách của thể xác và linh hồn, mà là sự chủ động điều khiển linh hồn một cách linh hoạt hơn thay vì dựa dẫm hoàn toàn vào cử động của thể xác. Khi xuất hồn có thể nhìn thấy được, cũng không phải là ánh mắt, mà là thông qua cảm nhận của linh hồn thấy được. Điều tương tự cũng đúng với nghe hay nói.
Thế nên linh hồn không có hình dạng thật sự. Theo mô tả từ nội dung quyển sách, linh hồn có thể hiểu đơn giản là một dạng vật chất không thể thấy bằng mắt thường, tùy vào phương thức cảm nhận mà sẽ có sự biểu thị khác nhau.
Trong “mắt” Turan, nó thấy được hồn tồn tại như những đốm sáng li ti chậm rãi tụ lại với nhiều màu sắc khác nhau, thường là màu trắng sữa và đôi khi ngả sang xanh lam nhạt. Về phần linh, giống như là không màu, phủ lên bên ngoài một lớp mỏng ẩn hiện màu vàng óng.
Phần lớn linh và hồn mà Turan thấy được cho đến giờ đều tương đối nhạt nhòa, rất dễ bỏ qua nếu không tập trung chú ý. Chỉnh thể linh và hồn khác biệt, nhất là khi tồn tại gắn liền với thể xác. Có điều khi ấy, lại không thể nói rằng Turan thấy được, bởi vì linh và hồn khi ấy bị che đậy bởi thể xác.
Nghĩ đến đây, Turan phải gật đầu thừa nhận rằng việc tiếp xúc với linh và hồn yêu cầu phải loại bỏ những giác quan thông thường mà cơ thể có được để cảm nhận về thế giới. Nếu chỉ dựa vào chúng, mọi thứ cảm nhận được sẽ chẳng bao giờ có phần của linh và hồn. Đây chẳng phải siêu nhiên, mà là thêm vào bản thân một hoặc một vài giác quan nữa thôi.
Cười thầm một tiếng, Turan thấy vui vẻ, bởi vì nó dần hiểu được những điều mình đang thắc mắc. Tri thức quả nhiên luôn là niềm vui thú hấp dấn nhất.
Turan dành nhiều thời gian để đọc nội dung quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’. Có vài điều mới, và một số thứ vốn là cũ nhưng giờ nó có cách nhìn nhận mởi mẻ hơn. Linh hồn như vậy mà lại không chỉ không thể tách rời khỏi thể xác, mà còn có cả tinh thần.
Điều khiến Turan buồn bực là nó lại không có cách xác định tinh thần tồn tại ở đâu, như thế nào. Bản thân vốn đã mở ra vùng đêm tối, cũng sở hữu tận năm đốm sáng tinh thần, vẫn như cũ không giúp được gì.
Suy nghĩ vốn là xuất phát từ tâm trí, tọa tại trí não. Mọi cử động của cơ thể cũng không thể tách rời được sự điều khiển của trí não, thông qua hệ thống thần kinh.
Turan ồ lên một tiếng, đầy bất ngờ. Nó vội vàng lục lọi trong đống sách mà mình có, chẳng mất quá lâu để lôi ra một quyển sách với tựa đề là “Dựng thần kinh”.
Qua nội dung mà Turan đọc sơ qua có được, thần kinh cũng không nhất định là điểm xuất phát của tinh thần. Chúng trải khắp cơ thể, giúp vận hành cơ thể. Tâm trí có thể đưa ra suy nghĩ, cũng có thể đưa ra mệnh lệnh cho cơ thể nhưng hệ thần kinh giống hơn là một loại công cụ. Từ tâm trí có thể nắm bắt tinh thần. Nói về mối quan hệ, tâm trí với tinh thần giống như là thể xác với linh hồn vậy.
Thật là nhiều thứ để học. Một sinh linh tồn tại được quả đúng là không dễ dàng. Tạo hóa tự nhiên phi thường, khó thể nào tưởng tượng nổi. Đó là còn chưa kể đến trong tay Turan vẫn còn hai quyển sách kỹ năng mang tên “Nhìn trời đất” và “Tăng cường vận động”, cùng loại với “Dựng thần kinh”.
Turan đọc và đọc, rất nhiều, tới mức nó chẳng còn buồn để ý tới thời gian hay cả cảnh vật xung quanh nữa. Tri thức luôn là mê hoặc như vậy.
Làm Tam Đại Tộc đứng vị trí đầu, Yêu tộc dấy cờ chống lại Ma tộc. Nào ngờ minh hữu của mình Nhân tộc, lại một đao thọc tại phía sau, Yêu tộc vạn kiếp bất phục.
Nhìn, Yêu tộc vì sao thoát khỏi diệt tộc chi kiếp, từ bờ sinh tử trở lại. Vì sao một tên cự đầu Nhân tộc lại muốn giúp Yêu tộc thắp lại sinh hoả?