Về phần Darmil, cậu ta sớm đã tranh thủ tìm cơ hội tán chuyện với mấy cô tiếp tân, nhưng có lẽ vì họ quá bận rộn nên tình hình diễn ra không được thuận lợi lắm. Ấy thế mà Darmil hoàn toàn không nản chí, bèn chuyển mục tiêu sang các nữ du hành giả.
Turan không tiện quản lý Darmil về mấy vấn đề này, cũng chẳng có lý do để làm vậy. Nhờ kỹ năng ‘Hấp dẫn’, rất hiếm có trường hợp cậu ta chọc giận đối phương. Thường rắc rối xuất hiện chỉ do có sự việc nào đấy khiến Darmil bất bình, liền ra tay tương trợ.
Ở nơi như ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, chuyện như thế đương nhiên sẽ không xảy ra. Mà nếu có, còn lâu mới đến lượt Darmil nhúng tay vào giải quyết. Đó không những là vấn đề an ninh của ủy ban, mà còn ảnh hưởng trực tiếp tới uy tín và danh vọng của họ.
Nghĩ đến, ủy ban Đại Thánh Tôn cũng là một thế lực khủng bố, nhận được sự ủy thác của Đại Thánh Tôn, bản thân lại vừa hùng mạnh, vừa thần bí. Turan chẳng rõ khi so sánh với hội Tử thần Sứ đồ sẽ như thế nào. Nó cũng tò mò rằng cách hoạt động của hai tổ chức này có những điểm nào giống và khác nhau.
Suy cho cùng, đến cả các Chính thần cũng e ngại. Chỉ riêng điểm này đã thể hiện rõ ràng đẳng cấp của ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn và hội Tử thần Sứ đồ là không hề thua kém họ.
“Vậy còn tòa tháp Ma pháp Tối thượng thì sao?”
Turan thầm thắc mắc. Một thứ mà cả các Chính thần và hội Tử thần Sứ đồ đều nhắm tới, chắc chắn không đơn giản. Tuy nhiên, ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn lại chẳng có vẻ gì là quan tâm cả. Cũng có thể là do tình báo của Turan xuất hiện thiếu hụt mà thôi.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Turan bất giác thở dài một hơi. Nó bỗng muốn gặp thần Syrathr, hoặc là em gái của cô ta cũng được, hòng giải đáp những thắc mắc trong lòng. Tự bản thân mò từng chút một để mà nhấc bước đi lên, quả thật quá khó khăn, và ẩn chứa đầy nguy hiểm. Chỉ cần nó đánh giá tình hình sai lầm một phần rất nhỏ thôi, đó có thể đã là dấu chấm hết cho mọi thứ.
Trên bàn cờ ở đẳng cấp ấy, tái sinh sẽ chẳng giúp ích được gì cả. Huống hồ chi, chính Turan còn chưa có muốn chết. Nó không thể chết.
– Sao thế? Căng thẳng?
Giọng nói dõng dạc vang lên bên cạnh Turan, ngay sau đó là từng phát vỗ vai đầy uy lực khiến nó suýt nữa thì mất thăng bằng ngã chúi nhủi.
Người tới, tự nhiên là Darmil. Cũng chỉ có cậu ta mới đi nói chuyện kiểu như thế với Turan mà thôi.
– Bận suy nghĩ một chút… Còn cậu, chán rồi à?
— QUẢNG CÁO —
Turan hỏi.
– Ha! Tôi đâu thể nào bỏ mặc đội trưởng của mình đứng đơn độc thế này được chứ!
Darmil thốt, mặt cười tươi rói. Turan thấy vậy cũng cười theo. Lời nói của cậu ta bất kể là có thành thật hay không, vẫn luôn khiến người ta khó mà nổi giận được, còn là ngược lại nữa cơ. Đây hẳn cũng là hiệu quả kỹ năng ‘Hấp dẫn’ đi.
Đột nhiên, Darmil tiến sát lại gần Turan, nói nhỏ:
– Vừa rồi, vẻ mặt của cậu đáng sợ lắm đấy, đội trưởng.
– Vậy ư?
Turan nhíu mày. Có lẽ nó thật sự đã không kiểm soát được cảm xúc của mình trong một khoảng thời gian ngắn. Thế thì cũng chẳng trách Darmil lại vội vàng chạy đến làm dãn bầu không khí.
Nhìn xung quanh, Turan nhận ra rằng những du hành giả mới đây còn ở gần mình giờ đã tránh đi thật xa, bao gồm cả những ai mang theo ý định xấu. Nếu Darmil không xuất hiện, để tình hình như thế tiếp diễn, e rằng sẽ sớm có nhân viên từ ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn đến nhắc nhở.
“Sau này vẫn nên cẩn thận hơn.”
Turan nói thầm. Nó không thường biểu thị cảm xúc của bản thân, chỉ dùng vào những khi cần thiết. Và vừa rồi tất nhiên không thể nào là một tình huống phù hợp được.
Quả thật, dạo này việc chồng thêm việc, tình hình lại chỉ có càng ngày càng thêm căng thẳng, khiến Turan gần như chẳng có khi nào được nghỉ ngơi một cách thoải mái và trọn vẹn. Thậm chí, trong những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, nó luôn không nhịn được lôi sách kỹ năng ra đọc thêm, hoặc luyện tập một vài thứ. Cơ bản là không bao giờ hết việc.
Sự kiện hôm qua chính là giọt nước tràn ly, để bây giờ mọi thứ bắt đầu có dấu hiệu bị đổ vỡ. Tinh thần của Turan chừng đã tới giới hạn. Năng lực nhận định và đưa ra lựa chọn của nó theo đó cũng bị ảnh hưởng một cách tiêu cực.
Turan hít sâu một hơi rồi thở ra. Sự thật là, dù có muốn, nó cũng không thể khiến bản thân an tâm nghỉ ngơi được. Đây hẳn là một loại bệnh đi.
— QUẢNG CÁO —
Kull mất đến gần một giờ mới lấy xe xong. Thời gian này tính ra tiêu tốn đến gấp đôi so với dự tính. Tuy nhiên, xem xét trên người cậu ta không có dấu hiệu của chiến đấu quá kịch liệt, Turan cũng chẳng hỏi làm gì. Hẳn là chướng ngại không đáng nói tới, và đều đã bị cậu ta giải quyết một cách nhẹ nhõm.
Đương nhiên, cũng có khả năng Kull tranh thủ thời gian đi làm việc riêng. Cậu ta nếu đã chịu đến thành Nortre, chắc chắn sẽ không rời đi mà không làm chút gì đó.
Lại có vẻ như là nhờ vậy, quãng đường từ lúc tổ đội Turan rời ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn cho tới khi đi qua cổng thành phía bắc, cả ba không gặp phải rắc rối nào. Đám người dường như đã bị thứ gì đó hấp dẫn hơn thu hút, chẳng thèm để tâm tới một nhóm du hành giả chỉ có ba thành viên đây.
Từ thành Nortre đến thành Kyrult mất khoảng nửa ngày đi đường. Thời gian này trên thực tế lại ít đi rất nhiều nhờ vào sự gia tăng thực lực của tổ đội Turan so với trước đây. Dù sao thì những con quái xuất hiện trên đoạn đường này nhiều nhất chỉ có thể đạt đến cấp độ 10, còn là tương đối hiếm hoi. Thậm chí, nếu lựa chọn di chuyển vòng qua theo con đường an toàn hơn, cấp độ quái tối đa có thể gặp phải chỉ giới hạn ở 5 mà thôi.
Về đêm, độ khó có tăng thêm đôi chút, nhưng cũng không quá nhiều. Tổ đội ba người của Turan dễ dàng giải quyết hết cả, và gần như chẳng mất chút thời gian nào.
Làm du hành giả Thần cấp cao thật sự là thuận tiện. Còn nhớ khi Turan và Darmil chỉ vừa mới đột phá Nihr, nhận nhiệm vụ vận chuyển rượu đến cho ông người lùn Gin, cả nhóm đã vật lộn đến phải gọi là thê thảm với đám Sói xám cấp độ còn không vượt quá 5.
Giờ, tổ đội Turan có thể lựa chọn con đường ngắn nhất để đến một nơi, còn có thể đến được những khu vực mà trước đây chẳng bao giờ dám bén mảng tới, thậm chí về đêm, tụi nó cũng chẳng ngại ngần, cứ thế mà di chuyển. Ngẫm kỹ lại thì, kì thực cũng chỉ mới có gần hai tháng rưỡi trôi qua thôi.
Quá nửa đêm, chiếc xe bán tải của cả đội dừng lại trước cổng thành Kyrult. Tình huống trở trêu xảy ra khi trước mặt Turan giờ là một cánh cửa gỗ cao ngất ngưỡng đã chắn kín mít lối vào tòa thành.
Cổng thành đã đóng. Đây là một điều không thường xảy ra. Các tòa thành nhận được sự bảo hộ của các vị thần nên không hề lo sợ việc bị đám quái quấy nhiễu, mà du hành giả thì việc quay về thành lúc đêm muộn cũng chẳng hề hiếm.
Vậy nên, việc cổng thành đóng hẳn là vì một nguyên nhân khác. Turan nhớ rằng cách đây cũng không lâu lắm, thành Kyrult đã xảy ra một trận nổi loạn gây ra bởi các nô lệ người thú nơi đây. Nhưng như thế thì chẳng đủ để cổng thành bị đóng vào lúc này.
– Tôi không hề nhận được tin tức nào về việc thành Kyrult đóng cổng về đêm cả.
Kull xác nhận như vậy. Điều này có nghĩa là, việc cổng thành bị đóng chỉ vừa xảy ra không lâu.
– Lại là một trận nổi loạn nữa chăng?
— QUẢNG CÁO —
Kull nhướn mày, nêu lên suy nghĩ.
Turan không đáp. Thay vào đó, nó bắt đầu liên lạc với phía quân đoàn Ungreilt. Họ hiện thời có thể xem là lực lượng nòng cốt của thành Kyrult, vì đến gần một nửa tổng hợp thực lực của tòa thành là thuộc về quân đoàn.
Tình huống thông thường, việc chiếm đóng ở quy mô lớn như vậy sẽ không được cho phép. Tuy nhiên, dưới tình hình không mấy khả quan của chiến trận ở biên giới phía tây, cùng với nội tình thiếu ổn định của thành Kyrult mà nổi bật nhất là trận nổi loạn của nô lệ người thú ấy, bản thân hoàng gia Enria cũng không tiện phản đối. Ít nhất trong vài tháng tới, tình trạng như bây giờ sẽ còn tiếp diễn.
Nghĩ như vậy, nói rằng chính quân đoàn Ungreilt gây nên trận nổi loạn cũng là rất có khả năng. Dù sao thì họ là bên nhận được lợi ích lớn nhất sau cùng.
– Sẽ sớm có người tới đón chúng ta.
Turan cất tiếng. Nó vừa nói chuyện với bên quân đoàn Ungreilt xong. Họ nhận được cuộc gọi thì gần như lập tức biết được lý do là gì, nên chẳng cho nó có cơ hội dò hỏi nào đã liền đưa ra quyết định.
– Xem ra có chuyện hay để coi rồi nhỉ, đội trưởng?
Kull nhếch mép cười bảo, vẻ thích thú. Cậu ta không khó đoán được có chuyện thú vị đang diễn ra bên trong thành Kyrult.
Darmil đang gác đầu lên tay ngái ngủ, chẳng biết nhờ cảm giác siêu việt nào bừng tỉnh dậy, thốt:
– Chơi vui?!
– Đúng. – Kull đáp – Sẽ được chơi rất vui.
Turan lắc nhẹ đầu. Hai tên này vẫn cứ như vậy, ham thích mấy điều phiền phức rồi cho đấy là vui vẻ. Nhưng mà, có lẽ đó lại là sự thật, chỉ có nó vì mải bận tâm quá nhiều thứ mà không tận hưởng được đi.
Tinh Môn một thời đại có đầy đủ các loại công hiện đại nhưng đồng thời cũng tồn tại siêu năng giả, võ sư...