May mắn là thời gian chuẩn bị ấy không ảnh hưởng nhiều tới kế hoạch của Turan, chỉ là nó cần phải đến được Sane Tali thì mới biết hiện tại lối đi từ thành Kaelri Sae về thành Kyrult không còn khả thi nữa. Một đợt bùng nổ quái xảy ra, mặc dù không có quái thống lĩnh xuất hiện nhưng lại khiến các thế lực hai bên ranh giới vương quốc Enria và Danlion tập trung về, kể cả những thế lực vốn không có tham dự vào chiến sự vùng biên giới.
Bùng nổ quái mặc dù nguy hiểm, nhưng trong mắt các thế lực lớn thì chẳng khác gì một món mồi ngon. Hơn nữa, vì xảy ra ở vùng biên giới, khó tránh khỏi các bên vì bảo vệ chủ quyền đất nước mà phải đứng ra. Đây không chỉ đơn giản là muốn hay không, vì không ai biết được liệu đối phương có sẽ dừng lại ở nơi bùng nổ quái. Hơi sơ sảy, một cuộc tấn công tổng hợp sẽ khiến bên còn lại rời vào cảnh nguy khốn.
Turan tự hỏi không biết đợt bùng nổ quái này có liên quan gì đến lời nhắc nhở của Iskeiya hay không. Nếu có thì cô ta thật sự làm quá qua loa rồi, nên hẳn là không đi.
Tình hình trước mắt để cho Turan có hai lựa chọn, tiến về thành Lohnor Haris ở phía tây bắc vương quốc Danlion, sau đó tìm kẽ hở mà vượt trở về vương quốc Enria.
Turan không cho đó là một ý hay. Nó còn chưa có quên rằng vương quốc Danlion đang mở rộng vùng chiến sự lên phía bắc, dường như muốn gây sự với cả thánh quốc Seroque. Nó bây giờ mạo muội đến gần, nếu bị kéo vào mở rắc rối ấy thì kế hoạch sẽ thành hỏng bét.
Vậy nên lựa chọn duy nhất mà Turan có là tiến thẳng về phía nam, vòng qua khe vực Palee, hướng đến thành Hamolrin nằm ở gần biên giới với vương quốc Enria. Nếu không ngại xa, nó cũng có thể chọn tiến về thành phố cảng Valuzelt ở cách đó hơn hai trăm cây số để rời vương quốc Danlion bằng đường biển.
Các quy định về xuất nhập cảnh thông qua đường biển không nghiêm ngặt như đường bộ, bởi các mối nguy hiểm ở trên biển rất dễ dàng nhấn chìm kể cả những du hành giả mạnh mẽ nhất xuống đáy đại dương. Đây cũng là một phần lý do không nhỏ khiến một đế quốc đầy dã tâm như Carnato ở lục địa Trung tâm không mở rộng xâm lược ra các lục địa khác.
Nguy hiểm đi kèm với cơ hội. Những du hành giả sống sót trở về từ đại dương luôn mang về những vật phẩm bao gồm cả trang bị và tài nguyên có giá trị lớn, đồng thời bản thân cũng được mài dũa khiến họ trở thành những du hành giả hàng đầu.
Chính vì điều này mà các quốc gia thường rất chào đón du hành giả đến từ đại dương, chỉ cần không lảm ra mấy hành động ngu ngốc.
Tất nhiên, những kẻ chỉ loanh quanh ở gần thềm lục địa thì không được tính. Đó phần lớn là du hành giả Thần cấp thấp hoặc người dân đang mưu sinh. Tàu tuần tra của các quốc gia thường cũng chỉ dạo quanh khu vực này, hiếm khi tiến vào vùng biển sâu.
Turan không hi vọng tổ đội của mình phải đi đường biển. Chưa kể thiếu kinh nghiệm, các loại mối nguy ở đấy rất có khả năng làm gián đoạn hành trình. Một chuyến đi vốn nên trong vòng vài tuần đến một tháng bất kì lúc nào cũng có thể biến thành nửa năm hơn. Đó là với điều kiện còn sống sót trở về.
Nghĩ đến, Lily đi cùng với Wyndur đến lục địa phía Tây, nơi có tòa tháp Ma pháp Tối thượng là cần phải vượt qua hai đại dương. Anh chàng phó đoàn trưởng cùng đội ngũ của cậu ta sở hữu kinh nghiệm vượt biển dày dặn, năng lực cũng là không cần phải bàn cãi nên Turan không có lo lắng nhiều. Chí ít, nó có thể chắc chắn rằng nếu Lily có mệnh hệ gì thì trước đó Wyndur đã thành rất thê thảm.
Không để mất nhiều thời gian, ngay sau khi để Kull nghe ngóng xong tình hình hiện tại của khu vực và xác định rằng không có phiền phức nào thì Turan cùng tổ đội của mình liền lập tức khởi hành.
Trên đường đi, Turan cố tình để nữ người sói tham gia chiến đấu để cô ta có thể làm quen với sức mạnh của mình khi có được Thần cấp. Darmil không có ham chiến, cơ bản là xem thường mấy con quái nhỏ yếu; Kull thì có người khác thay mình làm việc, mừng còn không kịp.
Quái ở trên đường từ thành Sane Tali đến thành Kaelri Sae có cấp độ không quá cao, nhưng đối với một người chỉ vừa đột phá Nihr thì muốn đối phó vẫn tồn tại độ khó nhất định. Nữ người sói dù lúc còn là Nihr đã thể hiện rằng năng lực của bản thân không hề tệ, đó lại chẳng phải là mức độ mà Turan nhắm đến.
Giống như Kull. Cậu ta từ trước đến giờ chưa hề tỏ ra yếu đuối. Năng lực của cậu ta trước đó đã luôn có thể dễ dàng giải quyết mấy con quái có cấp độ tương ứng hoặc cao hơn không quá nhiều. Đối mặt với du hành giả, chuyện còn dễ dàng hơn nữa.
Tuy nhiên, Kull nhất định phải làm tốt gấp nhiều lần như thế mới được coi là đạt. Và rõ ràng cậu ta đã chứng minh rằng điều đó là có thể.
Dưới cái nhìn của Turan, tình trạng của nữ người sói rất đặc thù. Cô ta sở hữu linh hồn song sinh, có được nhiều kỹ năng, lại còn có thể tăng cường cùng lúc mà thời gian rèn luyện không hề bị ảnh hưởng nhiều, có khi còn là ngược lại. Thế nên, nó đặt mong chờ rất cao vào sự thể hiện của đối phương.
Hai kỹ năng chủ đạo mà Camilier có là ‘Phục tùng’ và ‘Cắn nuốt linh hồn’. Turan không rõ rằng liệu một phần linh hồn của cô nàng liệu có thể sử dụng cùng lúc cả hai kỹ năng chủ đạo hay không, nhưng chỉ cần một trong đó cũng đã là rất tốt rồi.
Kỹ năng ‘Phục tùng’ mặc dù chỉ gia tăng một lượng khá nhỏ tốc độ, hiệu quả có lợi, khí huyết và nguyên khí nhưng tất cả thuộc tính chính lại được tăng đến tận 10 bậc. Một du hành giả sở hữu đến tận sáu thuộc tính chính, thế thì tính toán đơn giản nữ người sói đã được tăng thêm tận 60 bậc thuộc tính. Đây là tương đương với 12 Thần cấp.
Một kẻ chỉ đơn giản là đột phá Nihr liền có thể giành được trọn vẹn tăng thêm của 12 Thần cấp thì quả không còn gì để chê nữa. Thậm chí, Turan còn không tránh khỏi sinh ra một chút ghen tị.
Có điều, yêu cầu của kỹ năng này lại khiến ý nghĩ ấy của Turan lập tức bị dập tắt. ‘Có chủ nhân’ và ‘Hành động theo mệnh lệnh của chủ nhân’, rõ ràng không phải điều mà nó mong đợi tồn tại ở trên người mình. Kỹ năng chủ đạo là có ảnh hưởng rất lớn đến người sở hữu, hẳn cũng chính là nguyên nhân khiến nữ người sói nhất quyết phải nhận nó làm chủ.
Kỹ năng ‘Cắn nuốt linh hồn’ lại là trái ngược, chỉ dựa vào cái tên đã thấy tà ác. Càng hiểu biết về linh và hồn, Turan càng nhận định rõ tầm quan trọng của chúng. Một linh hồn bị cắn nuốt tất nhiên là cực kì thê thảm, nhưng còn chẳng thể hình dung chỉ bằng như thế.
Xem linh hồn như xác thịt, bị cắn xé và ăn mất, cơn đau khốn cùng ấy không cách nào xoa dịu hay chịu đựng. Chỉ có cái chết nghe chừng có thể khiến nó kết thúc, nhưng linh hồn để chết được lại là không đơn giản.
Turan đã từng xuất hồn, mặc dù thời gian không lâu, cũng chưa thể làm được lần thứ hai, nhưng nó biết linh hồn dù bị xé nát hoặc phai mờ vẫn sẽ luôn còn sống, cho tới khi hoàn toàn tan biến. Hồn ma người đã chết hay cả linh và hồn trôi dạt trong môi trường, tất cả đều là sống.
Vậy nên, sống và chết tồn tại chồng chập như thế, khiến cho kỹ năng ‘Cắn nuốt linh hồn’ lộ ra tàn ác vô cùng.
Ý nghĩ là một chuyện, Turan lại không cho rằng mình nên ngăn cản hay cấm đoán Camilier sử dụng kỹ năng. Giết đều là giết, nếu còn có thể làm bản thân lớn mạnh thì dại gì không làm. Có lẽ, cái gọi là sinh vật thảm họa có không ít nguyên nhân là do đây.
Tuy nhiên, thảm họa thì làm gì còn có phân định thiện ác. Càng nghĩ, Turan càng thấy lúng túng, trong lòng bắt đầu dao động một cách khó hiểu.
Turan chợt nhận ra bản thân đã thay đổi, ít hoặc nhiều. Trước đây, lúc mới vừa đột phá Nihr, nó còn cố gắng giữ cho mình ý định giúp cho Nihr thoát khỏi ách áp bức bởi những kẻ có Thần cấp. Giờ thì nó lại cho rằng điều đó là vô nghĩa.
Giai cấp tồn tại không phải vì phân định kẻ yếu kẻ mạnh, mà sự thật là ngược lại. Sự khác biệt giữa kẻ yếu và kẻ mạnh tồn tại, giai cấp chỉ đơn giản là tùy theo mà sinh ra.
Turan sống vị kỷ. Ngay cả suy nghĩ giúp đỡ người khác đã từng ấy cũng chỉ là vì chính bản thân. Nó muốn chứng minh mình đúng, nhưng thực tế thì không phải ai là Nihr cũng đều xứng đáng được giúp đỡ, hay những kẻ có Thần cấp nào cũng là đám ác ôn.
Nếu cố sức nhận định đúng sai, vậy thì Turan nên nhận định như thế nào về các vị thần đây. Họ là những kẻ sở hữu sức mạnh khổng lồ, những quyền không tưởng, luôn có thể dễ dàng khiến con dân có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng họ lại nên làm điều đó sao.
Turan sống có chừng mực. Nó sẽ không vô tình lạm sát hay hãm hại người không liên quan, nhưng cũng không sẽ vì một hành động nào đấy bị người ta xem là tà ác mà nương tay. Còn về mục đích, trước mắt nó muốn tiến gần hơn đến lĩnh vực của thần. Chỉ có đứng ở vị trí của đối phương, nó may ra mới biết được cái đối phương nhìn thấy là gì.