Cứ thế, trước khi Lily kịp cất lời thắc mắc về thời gian của buổi học tiếp theo thì bóng người ấy đã chẳng còn ở đây nữa, chớp mắt đã lao ra khỏi ô cửa sổ mà biến mất. Cũng không mất quá lâu để Lily biết lý do là vì sao.
Có tiếng gõ cửa, ngay sau đấy là tiếng gọi:
– Em còn thức không, Lily.
Người đến là Wyndur. Cũng chỉ có anh ta mới chạy đi tìm Lily lúc tối muộn thế này. Vấn đề là giữa hai người vừa mới xảy ra chút mâu thuẫn mà không thể coi là nhỏ được, cô thật không hiểu anh ta còn có điều gì muốn nói. Ít nhất thì anh ta cũng nên chờ sang ngày mai, để cho cả hai có thời gian suy nghĩ.
“Hay mình giả vờ ngủ mất rồi?”
Lily có ý tưởng như vậy, nhưng cô lo lắng rằng anh Wyndur có chuyện quan trọng cần tìm. Nếu cô đã thật sự ngủ còn tốt, giờ lại thấy không yên lòng.
– Em đây.
Lily cất tiếng đáp, cố giữ âm lượng cho không quá lớn.
Một khoảng lặng chừng vài giây trôi qua. Có lẽ chính anh Wyndur cũng không nghĩ rằng Lily còn thức đi.
– Kế hoạch có chút thay đổi. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường sớm.
Nghe được lời này, Lily thất thần hồi lâu. Cô không phản đối gì chuyện mau chóng lên đường, sớm ngày được đặt chân tới vùng đất của vị ma pháp sư vĩ đại. Nhưng nghĩ đến đó, cô sực phát hiện rằng có kẻ tự nhận là vị ma pháp sư ấy vừa xuất hiện trong phòng mình chẳng bao lâu.
Lily đúng thật là ngốc. Cô vậy mà không có hỏi đối phương bất kì điều gì về vị ma pháp sư vĩ đại kia. Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, cô thậm chí còn có đủ cơ sở để thuyết phục người đó và anh Wyndur làm việc cùng nhau.
Tất nhiên, chuyến đi là vẫn cần thiết. Rất khó xác định được lý do thật sự anh Turan đề xuất chuyến đi này cho Lily, còn vận dụng nguồn nhân lực lớn đến thế này. Thế nên cho tới khi anh ấy có thông báo gì khác, hành trình là sẽ được tiếp tục. Huống hồ chi, bản thân cô còn rất tò mò về nơi đó.
— QUẢNG CÁO —
– Em hiểu rồi.
Lily lên tiếng. Việc khởi hành sớm xem chừng cũng là không gây ra vấn đề gì. Tin chắc anh Wyndur đã lo liệu xong cả rồi, chỉ muốn báo cho cô một tiếng mà thôi. Vốn cũng chẳng phải cô không trả lời thì ngày mai có thể tiếp tục nán lại ở tòa thành này.
– Ừm. Vậy em nghỉ ngơi cho tốt.
Dứt lời, liền một hồi sau đấy chẳng có thêm âm thanh nào vang lên nữa, kể cả tiếng bước chân. Anh Wyndur đến và đi cứ như một bóng ma vậy.
Có lẽ vì mệt, Lily nằm dài trên giường chỉ mới một lúc thì thiếp đi, chìm sâu vào giấc ngủ. Trong đêm ngắn ngủi, cô đã có một vài giấc mơ thú vị. Tiếc là đến khi thức dậy, cô lại chẳng thể nhớ nổi bao nhiêu. Một điều chắc chắn là cô đã có thể thi triển ma pháp thông qua ma chú một cách thuần thục, tự mình tiêu diệt một con rồng gian ác to bằng cả một quả núi. Đó thật là một chiến công hiển hách.
Sau bữa sáng, Lily cùng đội ngũ của anh Wyndur lên đường rời khỏi thành Lanseng. Cơ thể cô đã tương đối bình phục, nên xem ra chuyến đi cũng sẽ không trở thành một cơn ác mộng đối với mình.
Trên đường đi, Lily cứ mải nghĩ về buổi học đêm qua. Cô thắc mắc hơn cả là bằng cách nào cô có thể có được buổi học kế tiếp. Đối phương không giống như sẽ rời bỏ tòa thành này, vì dù sao còn có người thân cần phải chăm sóc.
“Nhưng vị ma pháp sư ấy còn có người thân ư?”
Lily thốt thầm, khó mà hiểu được. Anh Turan từng đánh giá rằng cô là một cô nhóc thông minh, nhưng đối với những sự tình như thế này, cô lại chẳng thể đưa ra một nhận định hợp lý nào hết. Hẳn là anh Turan chỉ khích lệ Lily mà thôi, dù cho điều đó không giống tính cách của anh ấy mà cô biết.
Trời đổ chiều, chỉ còn chút ánh nắng yếu ớt soi rọi trên con đường đầy bụi. Đội ngũ của anh Wyndur cùng Lily đến được tòa thành kế tiếp tính ra cũng không mất quá nhiều thời gian, cộng thêm việc khởi hành sớm nên giờ thành rảnh rỗi.
Đương nhiên, người rảnh rỗi trên thực tế chỉ có mỗi Lily mà thôi. Đội của anh Wyndur vừa vào thành xong liền tản ra làm việc của mình, bản thân anh ta cũng chỉ đưa cô tới nhà trọ, căn dặn vài lời với người chủ xem chừng khá quen thuộc với mình xong thì nhấc bước rời đi. Trước khi chân đặt ra khỏi cửa, anh ta có ngừng lại trong giây lát, ra vẻ lưỡng lự nhưng rồi cũng chẳng có nói thêm lời nào.
Lily ngồi ở sảnh, lẳng lặng thưởng thức cốc ca cao nóng vừa mới được pha. Bữa tối phải còn chờ thêm gần hai tiếng đồng hồ nữa mới đến. Cô cũng chẳng phải là đói, chỉ là muốn uống chút gì đó mà thôi.
Dáng vẻ lưỡng lự của anh Wyndur vừa nãy khả năng cao là vì Lily đã không nói gì về chuyện của Velt. Nếu bản thân cô đã từ bỏ việc gặp cậu ta thì còn tốt, nhưng chính cô lại không phản ứng gì, thế càng khiến anh ta thêm bất an.
Một điều chắc chắn là, Lily muốn gặp Velt. Hôm qua lúc trước khi mâu thuẫn giữa cô với anh Wyndur nổ ra, có lẽ cô chỉ đơn thuần muốn được chỉ dạy ma pháp, nhưng giờ thì sự hứng thú của cô đã hoàn toàn thay đổi, tiến lên thành một cấp độ khác.
— QUẢNG CÁO —
Velt tự nhận mình là vị ma pháp sư vĩ đại, chủ nhân tòa tháp Ma pháp Tối thượng. Lily không nguyện tin tưởng, nhưng cô khó mà phủ nhận được rằng cậu ta đã cứu cô một mạng. Và bởi vì đối phương cũng chẳng muốn nhắc đến thân phận đáng gờm của mình làm gì, Lily theo đó không có để tâm lắm, đến tận khi buổi học đêm qua kết thúc mà quên luôn chuyện hỏi thăm.
Velt đã biểu hiện ra như thế thì kể cả khi cậu ta không thật sự là vị ma pháp sư vĩ đại ấy, vẫn có đủ năng lực để dạy dỗ Lily. Hơn hết là, cậu ta hẳn phải biết ít nhiều về những sự tình có liên quan đến vị ma pháp sư. Như vậy đã quá đủ để thu hút sự hứng thú của cô rồi.
Đang lúc Lily còn chưa biết khi nào mình mới được học ma pháp tiếp thì đột nhiên xuất hiện một bóng người ngồi vào chiếc ghế đối diện. Cô trông tới, mở tròn mắt ngạc nhiên, trong giây lát khó mà kiềm được sự hoảng hốt, bật thốt:
– Cậu… Cậu sao lại tới đây?
Người xuất hiện không ai khác chính là Velt. Lily biết cậu ta có cho mình năng lực để qua mặt Wyndur cùng người của anh ta để gặp cô, nhưng trắng trợn tới mức gặp ngay ở sảnh nhà trọ thì chưa bao giờ ngờ đến. Đây thật chẳng khác nào đang buông một lời tuyên chiến với Wyndur.
– Rất ngạc nhiên, phải không?
Velt cười đắc ý bảo, còn làm ra vẻ hớn hở. Đây chắc chắn là cố tình rồi.
Lily lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh. Cô thấy được người chủ nhà trọ đang ngồi ở bàn quầy rất tự nhiên làm chuyện của mình, không hề để ý tới kẻ lạ mặt xuất hiện ngay tại đây.
– Chuyện này…
Lily khó mà tìm được lời nào để diễn tả điều mình muốn nói. Hay đúng hơn thì cô thật chẳng biết nên nói cái gì. Đơn giản là không thể tin được. Cô hẳn còn đang mơ đi.
Velt trông bộ dáng ngộ nghĩnh của Lily thì thích thú lắm. Nhưng cậu ta cũng chẳng có đi trêu chọc cô làm gì, chỉ nói:
– Ma pháp cấp độ này không khó thực hiện. Trừ chính người anh cứ một mực bảo hộ cô một cách quá đáng kia ra thì đừng mong có người sẽ làm phiền chúng ta lúc này.
Lily không hiểu. Cô thừ mặt ra hẳn một lúc lâu. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc tồn tại ma pháp như thế này. Đó nhất định là khó lắm, không thể giống như lời đối phương nhận định được.
— QUẢNG CÁO —
Thấy Lily còn chưa chịu tin tưởng, Velt bèn đặt lên trên bàn một viên tinh thể màu vàng nhạt có phát ra ánh sáng màu lam le lói chỉ to bằng nửa nắm tay. Thứ đó không ngừng tỏa ra một luồng hào quang sau mỗi vài giây một cách đều đặn, ẩn chứa sức mạnh khó lường.
Lily vội vàng lục lọi trí óc, và chẳng mấy chốc cô đã có cho mình câu trả lời:
– Tinh thể huyễn hoặc.
Velt gật nhẹ đầu vẻ hài lòng, cười nói:
– Đúng là nó, nhưng thứ này có chút đặc biệt, không phải thứ cô có thể dễ dàng tìm thấy ở các khu chợ của đám du hành giả Thần cấp thấp đâu.
Tinh thể huyễn hoặc là một vật phẩm chuyên dụng, phần lớn được các ma pháp sư dùng để xây dựng ma pháp trận, có thể là điểm móc nối hoặc điểm tác động gây ảo giác. Tuy nhiên, bản thân tinh thể huyễn hoặc lại không có khả năng khiến ai gặp phải ảo giác cả, và Lily cũng chưa từng nghe rằng có một ma pháp nào sử dụng nó như một ma cụ để làm điều gì tương tự.
Thế nên, hoặc là Velt đang vận dụng ma pháp trận, hoặc là cậu ta biết về một ma pháp bị lãng quên nào đấy. Có điều, cả hai khả năng đó, Lily đều không thấy khả thi vào lúc này.
Viên tinh thể được đặt một cách hờ hững trên bàn đã đủ để xác định rằng nó không thuộc về một ma pháp trận đang được kích hoạt. Còn về ma pháp thì càng khó có thể xảy ra vì cô chẳng hề cảm nhận được cậu ta đang vận dụng ma năng.
Trông vào từng luồng hào quang phát ra, Lily nghiêng về khả năng thứ ba hơn, rằng hiệu quả che mắt đến từ chính bản thân viên tinh thể. Giống như lời Velt đã bảo, thứ này không giống thứ mà cô biết.
Thấy dáng vẻ hào hứng xen lẫn với tò mò của Lily, Velt đưa nhẹ tay về trước, nói:
– Thử cầm lấy mà tự mình xem xét đi. Có thể cậu sẽ phát hiện được gì đấy thú vị.
Nghe được lời này, Lily lập tức hành động, chộp tay tóm lấy viên tinh thể đưa đến trước mặt mình. Cô săm soi hẳn một lúc lâu, còn cẩn thận vận chuyển ma năng để thăm dò phản ứng của viên tinh thể.