– Ta không làm phiền cậu chứ?
Giọng nói trong trẻo lạ thường lại có phần cởi mở thay cho vẻ uy nghi thường thấy của vua yêu tinh làm Turan một hồi rùng mình ớn lạnh. Ông ta giờ chỉ mang trên người có độc một tấm khăn bông quấn ngang hông, để lộ ra thân hình cường tráng, hơi thon với những bắp thịt săn chắc. Cùng với gương mặt điển trai và sáng láng cũng không thiếu vẻ oai nghiêm vốn có của một vị vua được mài giũa qua bao năm tháng, là thật khiến Turan trong lòng nảy sinh ưa thích.
Tuy nhiên, nghĩ tới việc đối phương là kẻ đã gây bao khó khăn cho tổ đội mình, cũng như con người ông ta là thế nào, Turan nhếch mép, hời hợt đáp:
– Không dám. Nơi đây là thuộc về tộc yêu tinh, tôi cũng chỉ là tới làm khách mà thôi.
Khóe miệng vua yêu tinh hơi cong lên, trông như là đang cười nhưng Turan thấy lại có chút cảm giác nguy hiểm. Ông ta sau đó thản nhiên tiến lại gần nó, nhìn qua lại một lúc rồi tiếp tục bước đi, tiến vào trong hồ.
– Cậu không định xuống nghỉ ngơi chút sao?
Turan không để ý nhiều tới lời mời của vua yêu tinh, nghĩ rồi nói:
– Ông trông không giống là cần dùng tới mạch nguyên khí tiên thiên.
Turan là biết về Thần cấp hiện tại của vua yêu tinh: Thần cấp 30, cũng đã đạt giới hạn Thần cấp rồi. Vì vậy, ông ta giờ có hưởng dụng mạch nguyên khí tiên thiên bao lâu đi chăng nữa cũng không thể gia tăng Thần tinh được, mà cần phải thực hiện nhiệm vụ tấn thăng.
Cất lên một tiếng cười thoải mái, vua yêu tinh đáp:
– Đến thư giãn một chút mà thôi. Gần đây tâm tình có phần nặng nề…
Turan nhíu mày. Nó tự nhiên không muốn nghe vua yêu tinh giải bày tâm sự, càng không định làm thân với ông ta. Lại nói, bộ dáng của ông ta lúc này có chút bất thường.
– Ông đã gặp Tiffia rồi?
Turan hỏi, cố tình chuyển chủ đề.
Vua yêu tinh nghe vậy thì cất một tiếng thở dài, đáp:
– Đúng là đã gặp. Tiffia, con bé… thật sự đã lớn rồi.
Turan nhăn mặt. Nó dường như vừa chuyển đúng chủ đề đang khiến ông ta phiền lòng. Chuyện của Tiffia với cha mình, nó kì thực không tiện hỏi tới, ít nhất là cho tới khi xác định được mong muốn của cô nàng là gì.
– Cậu nói ta nghe, trước đây con bé sống như thế nào?
Turan lộ vẻ khó xử. Nó không phải là cần phải giấu giếm gì vua yêu tinh, nhưng thật sự là không quen nổi bộ dáng ông ta cùng bầu không khí lúc này. Nghĩ rồi, thay vì trả lời, nó hỏi lại:
– Nếu ông quan tâm đến cô ấy như vậy, trước đây cần gì phải như thế?
Vua yêu tinh ngơ người ra một lúc, lại chợt bật cười một cách miễn cưỡng như thể đang cố xoa dịu lòng mình. Rồi ông ta đáp:
– Đây là vận mệnh mà ta đã gánh lên vai, không thể vô trách nhiệm mà bỏ xuống được. Tộc yêu tinh… không thể cứ vậy mà sụp đổ được.
Thở dài một hơi, vua yêu tinh nói tiếp:
– Ta là không đành lòng. Ông của ta, cha ta rồi cả mẹ và các chị em của ta đều đã dấn bước tiếp nhận lấy vận mệnh của mình, ta chẳng lẽ lại ruồng bỏ tất cả cố gắng của bọn họ, ngừng bước ở chỗ này? Thật may mắn là, Tiffia đã làm được.
Turan nhướn mày, hơi có vẻ ngạc nhiên. Nó không ngờ là sự tình của Tiffia là đã kéo dài qua nhiều thế hệ. Đây nghe cứ như là một sự nguyền rủa vậy.
×— QUẢNG CÁO —