Đồ Lăng và Trương Thanh tách ra, lần mò rất lâu trong rừng sâu. “Sắp đến giờ rồi.” Đồ Lăng chọn một nơi cỏ dại mọc um tùm, vươn tay xới một cục đất lên, dùng hai chân đạp đạp, tạo thành một cái hố sâu. Cô nhanh chóng bỏ bao vàng vào đó, đắp đất và cỏ dại lên để nguỵ trang! “Nhìn bằng mắt thường, không ai có thể nhận ra điều khác biệt.” Đồ Lăng hài lòng gật đầu, cô đã chọn nơi cỏ dại cao gần một thước, nhìn không ra dấu vết đã giấu vàng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.