Mạnh Thiên nhìn cô gái mỉm cười tươi tắn kia trước mặt mình, chỉ cảm thấy nụ cười này là sự vật đẹp nhất thế gian, thậm chí còn đẹp tới mức hư ảo. “Sư tỷ?” Mạnh Thiên chần chừ. “Bộ trưởng Vu, cô ra ngoài trước đi.” Hứa Lê Tinh liếc nhìn Vu Lệ, Vu Lệ khẽ khom người rồi lui ra ngoài. Lúc này, trong văn phòng chỉ còn có Hứa Lê Tinh và Mạnh Thiên. Hứa Lê Tinh mỉm cười, đứng dậy, đi tới gần Mạnh Thiên: “Còn chưa cảm ơn chị đây à?” “Sư tỷ, sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.