Trong căn lầu, hai người Saran và Ẩn Tiêu ngồi đối diện với nhau “Ẩn Tiêu.” Saran vốn có làn da màu đỏ, nhưng sắc mặt hiện giờ lại càng thêm đỏ bừng, hai mắt như sắp bốc cháy đến nơi. Ông ta nhíu mày nói: “Chúng ta đã quen biết với nhau mấy chục nghìn năm rồi, tôi lên tiếng mời ông giúp đỡ, cũng đã nói với ông rằng tôi và cậu ta là bạn tốt! Cậu ta chấp nhận trả lại công lao gấp đôi, vậy mà ông còn thấy không đủ à?” “Đây vốn là một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.