Tới giờ cơm chiều, cả nhà tập trung lại một chỗ. “Ngon quá!” Hứa Lê Tinh ăn ngon tới mức mặt mày hớn hở, sau đó nhìn qua quản gia “Tiểu Ngũ” bên cạnh: “Dì Tiểu Ngũ, tay nghề của dì càng ngày càng tốt!” “Cảm ơn lời khen của cháu.” Tiểu Ngũ cười, hệ thống trung tâm của cô đã đổi mới, trí tuệ cũng cao hơn. “Cha, mẹ, sao hai người ăn chậm vậy?” Hứa Lê Tinh sắp ăn xong, chú ý tới cha mẹ vẫn chưa ăn được bao nhiêu. “Lê Tinh, cha mẹ có chuyện muốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.