Lãnh Hàn và tiểu Tịch vừa bước chân đến nửa cửa, đã nghe thấy âm thanh lạnh như băng phát ra:"Hai đứa hôm nay đã đi đâu?"
Lãnh Hàn vỗ vai em gái, thản nhiên nói:"Tụi con đi chơi thưa mẹ"
Dịch Hiểu Đồng với ánh mắt rực lửa
-Bịchném lên bàn một sắp hình
Hai anh em dấu hỏi to đùng nhìn nhau Đi lại nhìn xem là gì
Lãnh Hàn bức xúc:"Mẹ, mẹ cho người theo dõi bọn con, mẹ đã cho người theo bảo vệ, vậy sao còn?"
Dịch Hiểu Đồng:"Câm miệng cho ta"
Lãnh Hàn có chút sợ hãi, mẹ bé hôm nay đáng sợ quá
Tiểu Tịch thấy không ổn, liền chen vào:"Mẹ, mẹ đừng mắng anh hai"
"Nói, hôm nay các con đến đó làm gì?"
"Tụi con đến đó gặp bạn"
"Bạn? Các con lừa trẻ lên ba sao? Từ trước đến giờ vác con chưa từng có bạn, nếu hôm nay không nói ta biết thì đừng trách ta"
Lãnh Hàn nhìn mẹ mình, kiên quyết :"Con đã nói rồi, nếu mẹ không tin thì thôi vậy?"
Dịch Hiểu Đồng cười lạnh, từ khi nào con cô lại trở nên cứng đầu như vậy, cô nhìn cả hai, vô tình:"Không nói phải không? Được, hai con quỳ ở đây cho ta, đến khi nào chịu nói thì ta sẽ bỏ qua, còn không nói thì tự biết rồi đấy"
Dứt lời, cô bỏ đi lên phòng, dường như cô đang rất đau lòng
Hai enh em nghe theo, quỳ xuống, nền nhà lạnh lẽo truyền đến
"Anh hai, hình như mẹ giận"
"Ừ, mẹ giận rồi"
"Bánh bao nhỏ, hai đứa làm sao lại quỳ ở đây?"_Huyết Ngụy mới vừa về, liền nhìn thấy hai bảo bối đang quỳ trong rất tội
Lãnh Hàn cười cười:"Chỉ là không nghe lời mẹ nên bị phạt"
"Nào, nào đứng dậy đi, quỳ như vậy sẽ đau lắm"
"Nhưng mà mẹ sẽ không vui đâu"
"Không sao? Có ta ở đây các con đừng lo lắng"
Hai bé đứng dậy, đầu gối cũng đã đỏ ửng lên
Huyết Ngụy chườm đá cho hai bé, rồi đi lên phòng tìm cô
-Cốc cốc
"Đồng, ta có chuyện muốn nói với con"
Đáp lại ông chỉ là một màn im lặng
Cảm giác không hay, ông gọi lần nữa:"Hiểu Đồng con có trong đó không?"
Cũng chỉ là sự im lặng
Huyết Ngụy lúc này cảm thấy bồn chồn, nói:"Người đâu, đem chìa khóa phòng tiểu thư lên đây?"
Bác quản gia nghe thấy, liền tức tốc đem lên
Hai bé thấy liền đi theo
"Bánh bao lớn có chuyện gì vậy?"_tiểu Tịch hỏi
Huyết Ngụy vừa mở cửa vừa trả lời:"Ta cũng không biết nữa, gọi mẹ con mãi mà không thấy hồi đáp, ta đang lo"
-Cạch
Cánh cửa mở ra, cả ba người mở to mắt nhìn cô đang nằm trên nền nhà, sắc mắc có vẻ không ổn
"Hiểu Đồng con làm sao vậy? Tỉnh lại đi con"
"Mẹ, mẹ"
Cô nằm đó, không động tĩnh
Huyết Ngụy vô cùng hốt hoảng, đưa cô đến bệnh viện
Bệnh viện
"Chủ tịch ngài hãy đợi bên ngoài, không thể vào trong được_"Một cô y tá nói
Lãnh Hàn nắm tay ông:"Bánh bao lớn, chúng ta lại đó ngồi đi, mẹ sẽ không sao đâu?"
Ông gật đầu, đi lại ghế ngồi
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua Đến khi đồng hồ điếm sáu giờ tối
Cánh cửa phòng cấp cứu mở
Một vị bác sĩ bước ra, trên gương mặt có vẻ trầm tư
Huyết Ngụy nhanh chóng đi lại:"Con gái tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ nhìn ông, lo âu:"Chủ tịch, tôi nói điều này ông phải thật bình tĩnh"
"Mau nói"_ông có vẻ giận dữ
Bác sĩ nói:"Theo như chúng tôi xem qua, thì tiểu thư có vẻ đã bị bệnh tim,nhưng chỉ mới phát tát gần đây thôi"
Huyết Ngụy như đứng không vững
Bệnh tim, không phải là căn bệnh đã cướp lấy mạng sống của vợ ông sao?
Năm đó, khi bà ấy mắc bệnh thì đã dấu ông, đến khi phát hiện ra đã không còn kịp nữa
Bây giờ con gái ông cũng dấu ông sao?
Nếu mất đi đứa con gái này, ông sẽ sống thế nào đây
Huyết Ngụy nhìn bác sĩ:"Bệnh này có thể cứu không?"
Bác sĩ nói:"Có thể, nhưng phải cần trái tim phù hợp để thay thế tim của tiểu thư, còn nếu như không có thì"
"Tôi sẽ đi tìm người thích hợp"
Hai bé đứng một bên, nhưng có thể nghe đã hiểu từng lời bác sĩ nói
Là lỗi của hai bé, đã làm cho mami tức giận, dẫn đến bệnh tim tái phát
Hau bé tự hỏi, nếu như bánh bao lớn không lên tìm mami, thì chắc mami sẽ bỏ hai bé trên cuộc đời này
"Bác sĩ, mẹ cháu hiện tại khỏe chưa ạ? Có thể vào thăm được không?"
"Ừm, đã vào thăm được nhưng mà đừng làm bệnh nhân quá suy tư"
"Vâng ạ"!
Nói rồi, ba ông cháu đi đến phòng vip, dành cho những bệnh nhân đặc biệt
Khi vừa bước vào phòng, ba người không khỏi thương xót, cô gái nằm trên giường với gương mặt trắng bệnh, đôi môi cũng không còn hồng đào nữa
Trên mũi còn gắng ống thở, nối với bình oxi
Họ có thể bắt được từng nhịp thở nặng nề của cô
Dịch Hiểu Đồng từ từ mở mắt, cố gắng nói ra vài chữ:"Lại đây"
Huyết Ngụy đẩy hai bé lại gần
Cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy hai bé, thều thào nói:"Ngoanđừngkhóc"
Dù cô có nói thì nước mắt cũng đã rơi xuống rồi
Cô lòng đau như cắt nhìn con mình, cô cũng đã khóc
Căn phòng dường như chỉ còn nghe được tiếng khóc và nước mắt rơi
Cô khẽ lau đi nước mắt của hai bé, nói:"Mẹ sẽkhông sao? Đừng lo cho mẹ"
Tiểu Tịch nhìn mẹ mình, nắm chặt tay cô, áp vào mặt mình:"Con tin tưởng mẹ nói được làm được, con không cho phép mẹ rời xa tụi con, hứcmẹ không được rời xahuhuhuhu"
Lãnh Hàn ôm em gái vào lòng:"Ngoan đi, mẹ sẽ không bỏ chúng ta đâu? Mẹ chính là bầu trời của chúng ta, mẹ sẽ không biến thành một ngôi sao đâu"
"Bamang tụinó về, đi"
"Con không muốn về, chỉ muốn ở lại với mẹ"
"Khụ, khụ"_cô ho khan vài tiếng
"Ta sẽ đưa chúng nó về, lát sẽ vào với con"
Huyết Ngụy đi khuất
Lúc này, cô mới thở hắt ra
Cô mệt quá, thở cũng cảm thấy mệt, có lẽ cô sắp được gặp, mẹ, và cả Dịch gia chăng?
--------------Còn---------
Sẽ có biến xảy ra với cô
Tiết lộ một chút
Liễu Hân sẽ xuất hiện, hại cô và biến bắt đầu từ đây?
Bỏ phiếu, like đi nào, yêu các cậu
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn