Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Vân Khinh dẫn theo Phượng Kinh Hồng tiến vào thì thấy bạch y thiếu nữ cho nốt miếng điểm tâm đang ăn dở vào trong miệng. Động tác vô cùng cảnh đẹp ý vui.
Thấy có người tiến vào, bạch y thiếu nữ hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, con ngươi màu hổ phách không một chút dao động.
Vân Khinh nhìn đĩa điểm tâm trên bàn, dùng một ánh mắt u oán nhìn Hàn Băng Vô Tình như đang muốn nói muội mang theo điểm tâm sao không sớm mang ra.
Tuy nhiên, mặt ngoài, Vân Khinh vẫn làm động tác mời Phượng Kinh Hồng ngồi vào một bên khác của cái bàn.
Hàn Băng Vô Tình đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt hắn, Vân Khinh tiến lên rót cho hắn một chén trà.
Ngồi xuống đối diện với bạch y thiếu nữ, Phượng Kinh Hồng giọng nói trầm thấp mở miệng:"Không biết Hàn Băng Vô Tình mời bổn vương đến là có chuyện gì muốn làm sao?"
"Ân." Bạch y thiếu nữ gật gật đầu, một đôi thanh lãnh con ngươi nhìn nam tử đối diện:
"Ta đến phó ước."
"Nga? Ý tiểu thư là nói..." Phượng Kinh Hồng biết rõ cố hỏi.
Hàn Băng Vô Tình rất tự nhiên lấy một miếng tâm đưa cho Vân Khinh và rót thêm một chén trà đưa cho nàng.
Vân Khinh kích động tiếp lấy điểm tâm cùng chén trà mà Hàn Băng Vô Tình đưa tới. Nàng cẩn thận cắn một miếng. Điểm tâm vào miệng là tan, mang theo một vị ngọt lan tỏa trong miệng. Ngọt mà không nị. Cắn một khẩu liền muốn cắn lần thứ hai. Phải nói là ăn bao nhiêu lần cũng không chán.
Cũng lâu lắm rồi, nàng chưa ăn điểm tâm của Hàn Băng Vô Tình. "Lần gần nhất có lẽ là hai tháng trước đi." Vân Khinh nghĩ.
Thực ra lần đầu tiên ăn điểm tâm Hàn Băng Vô Tình đưa, nàng đã nghĩ rốt cuộc muội ấy đi đâu mua được loại điểm tâm ngôn như thế nào. Có dịp nào đó, nàng cũng phải đi mua một phen mới được.
Lúc đó, Hàn Băng Vô Tình nói thế nào khi nàng hỏi như vậy nhỉ?
Nàng nói điểm tâm này là do nàng làm. Thực sự, khi đó Vân Khinh không hề tin những gì mà mình nghe được. Nàng không hề nghĩ đến một người thanh lãnh, tính tình lãnh đạm như Hàn Băng Vô Tình lại có thể dính dáng đến phòng bếp. Bởi vì trong ấn tượng của nàng, Hàn Băng Vô Tình với khí chất lạnh lùng, trong trẻo không mang theo nhân gian pháo hoa khí giống như một vị thần chi nhầm bước xuống nhân gian vậy.