"Đương nhiên là không thể."
Phượng Kinh Hồng nguy hiểm nheo lại hai mắt, áp bách nhìn về phía Vân Khinh.
"Như thế nào một cái không thể pháp?"
Trong lòng xuất hiện cảm giác e ngại với người nam nhân trước mặt, Vân Khinh nuốt nước miếng, giương lên giọng cổ đủ khí thế trả lời.
"Đương nhiên là cung chủ sẽ không cho phép tiểu thư tùy tiện gả cho người."
Nói xong, nàng có một chút xíu chột dạ nhìn bạch y thiếu nữ, dù sao nàng cũng không nên bao biện thay nàng ấy trả lời nhưng mà cái này cũng chỉ là do nàng nhất thời nóng vội nha.
Ai ngờ đến, mới đến Nhiếp Chính Vương phủ được mấy ngày, vị này Nhiếp Chính Vương đã chạy đến nơi này bàn về hôn lễ đâu.
Hi vọng Vô Tình sẽ không sinh khí.
Chính là đối với ánh nhìn của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình chỉ nhàn nhàn liếc nhìn một cái rồi nhìn Phượng Kinh Hồng xem hắn có phản ứng gì.
Thấy thiếu nữ phản ứng, Vân Khinh trong lòng hơi thả lỏng, có lẽ Vô Tình hẳn là không tức giận đi.
Phượng Kinh Hồng trầm tư trong chốc lát, nghiền ngẫm nhìn Hàn Băng Vô Tình nói.
"Chẳng lẽ nếu cung chủ của các người không đồng ý thì ngươi sẽ không cùng bản vương tổ chức hôn lễ. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Hàn Băng tiểu thư không thực hiện hứa hẹn với bản. Chẳng lẽ tiểu thư muốn nuốt lời sao?"
Hàn Băng Vô Tình cảm thấy nam nhân trước mặt nói cũng rất có lý nhưng lại có chỗ nào không đúng.
Im lặng một hồi, nàng mới lên tiếng hỏi, nghi hoặc ngữ khí lại không kém phần nghiêm túc.
"Việc làm vương phi của ngươi cùng tổ chức hôn lễ có liên quan gì sao?"
Phượng Kinh Hồng bị câu hỏi của Hàn Băng Vô Tình làm cho hơi nghẹn một chút sau đó mới trả lời.
"Không có, chỉ là như vậy thì danh hiệu Nhiếp Chính Vương phi của tiểu thư sẽ danh chính ngôn thuận hơn mà thôi."
Mặc dù chỉ cần hắn công bố nàng chính là Nhiếp Chính Vương phi của hắn mà không cần phải tổ chức cái gì đó hôn lễ thì với danh vọng của hắn cũng không kẻ nào dám bàn tán sau lưng.
"Nếu vậy thì tổ chức đi."
Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.
Dù không hiếm lạ gì cái chức danh Nhiếp Chính Vương phi này nhưng với dù thế nào thì việc có được nó danh chính ngôn thuận thì có đôi lúc cũng sẽ dễ dàng làm việc hơn chút.
Hoặc cũng có thể, danh hiệu này sẽ như xiềng xích nặng nề trói chặt lấy nàng khó lòng tránh thoát được.
"Tiểu thư không cần hỏi ý kiến của cung chủ như trong lời Vân Khinh cô nương nói sao?"
Phượng Kinh Hồng cầm chén trà uống một ngụm, lơ đãng hỏi.
"Không cần thiết, những điều ta muốn làm hắn đều sẽ ủng hộ mà không ngăn cản."
Hàn Băng Vô Tình suy nghĩ đáp.
Phượng Kinh Hồng ánh mắt hơi lóe, nhìn trong tay chén trà, trong đầu hiện lên bộ dáng của vị cung chủ trong miệng thiếu nữ.
"Vị cung chủ kia có vẻ rất trẻ tuổi đâu, hơn nữa nghe tiểu thư ngữ khí hẳn là cùng hắn rất quen thuộc."
"Chúng ta quen thuộc nhau như chính bản thân. Không nghĩ Nhiếp Chính Vương lại biết đến cung chủ của bọn ta đâu."
Thiếu nữ nhàn nhạt thanh âm trả lời, trong lời mang theo rất nhiều tin tức.
"Vị cung chủ thiếu niên kia nghe nói xuất hiện trước thế nhân hai lần, một lần là dưới Tuyệt Địa Phong Nhai, một lần khác trên Thánh Linh Sơn. Tuy chỉ xuất hiện hai lần nhưng mỗi lần đều đeo mặt nạ che dấu dung mạo đều làm không ít người nổi lên lòng hiếu kỳ.''