"Thứ ngươi đang vẽ chẳng lẽ là...trận văn?"
Quân Trường Phong tiến lên xem xét không xác định hỏi.
"Ân."
Hàn Băng Vô Tình đáp một tiếng xem như cam chịu.
"Trận văn thứ này không phải đã thất truyền rất lâu rồi sao, không nghĩ tới một tiểu nha đầu như ngươi lại biết nó, hơn nữa tựa hồ cũng rất thuần thục."
Quân Trường Phong nhìn từng nét bút lưu sướng trên mặt đất của thiếu nữ lên tiếng cảm thán.
"Thứ bị thất truyền đã lâu như vậy, ngươi chỉ nhìn vài mắt là có thể nhận được, đại thúc sống lâu như vậy xem ra hiểu biết cũng không ít."
Hàn Băng Vô Tình tay liên tục vẽ trận văn xung quanh Ôn Cẩn Ngọc nhưng vẫn lên tiếng đáp lại.
Nghe được lời này của nàng, Quân Trường Phong giật giật khóe miệng, hắn chỉ là nhất thời lỡ miệng gọi nàng tiểu nha đầu, nàng không nhưng đáp trả lại kêu hắn đại thúc thì không nói còn cư nhiên châm chọc hắn lão.
Hắn bề ngoài anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở có chỗ trong miệng nàng lão.
Vì vậy hắn không nhìn được lên tiếng hỏi thiếu nữ.
"Trong mắt người ta có như vậy lão sao?"
"Ít nhất ngươi so ta lão."
Hàn Băng Vô Tình lãnh đạm trả lời.
Quân Trường Phong ở trong lòng suýt nữa thì nôn một ngụm máu ra tới, thì ra trong mắt nàng, lão chính là như vậy ý tứ.
Quả thật, nếu như so về tuổi thì hắn lớn hơn nàng, cái này hắn cũng không có cái gì phản bác.
Nghĩ nghĩ, hắn chính là không có lời nào có thể nói tiếp.
Chưa đợi Quân Trường Phong nghĩ ra được cái gì nói tới, Hàn Băng Vô Tình đã vẽ xong trận văn đứng dậy tiến đến trước mặt hắn duỗi tay đưa cho hắn một chiếc bình.
"Ngươi uống hết nó vào."
"Thứ gì."
Quân Trường Phong tiếp nhận mở nắp bình ra ngửi rồi hỏi.
"Thứ giúp ngươi bảo mệnh."
Hàn Băng Vô Tình ngắn gọn trả lời rồi đưa cho hắn một cái bình khác.
"Cái này là cấp Ôn Cẩn Ngọc."
Quân Trường Phong do dự nhưng vẫn quyết định uống hết, chất lỏng mang theo một chút đắng chát rót nhập cổ họng đi xuống.
Uống xong, hắn cũng không cảm thấy có gì khác thường xảy ra liền đi đến chỗ Ôn Cẩn Ngọc, nâng cằm mở miệng hắn ra rồi từ từ rót đi xuống.
Thấy hai người đã uống hết, Hàn Băng Vô Tình bước đến bên ngoài, ngay cạnh những kí hiệu trận văn nàng vừa vẽ chờ đợi.
Đương ánh trăng hoàn toàn bao phủ tất cả trận văn là lúc, Hàn Băng Vô Tình liền kêu Quân Trường Phong gối xuống đối diện Ôn Cẩn Ngọc, hai tay tương dán.
Sau đó, nhàn nhạt từng tia linh lực hỗn tạp một tia hàn khí từ tay thiếu nữ truyền đến đến, thôi động trận văn trên mặt đất.
Trận văn bị nàng kích hoạt, dưới ánh trăng chiếu rọi như phát ra một ánh trăng nhu hòa của nguyệt quang.
Không chỉ thế, nếu như để ý trên mặt đất, những kí hiệu trận văn kia như sống lên giống nhau, chậm rãi chuyển động tạo ra một loại đồ án trận pháp.
"Hợp."
Theo tiếng nói của thiếu nữ vang lên, tất cả các trận văn lấy hai nam tử bên trong làm trung tâm
liền lại thành một đồ án phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Quân Trường Phong ở trong trận kinh ngạc, không nghĩ tới Hàn Băng Vô Tình đối với trận văn có như vậy bản lĩnh, hắn không ngờ nàng có thể tùy ý biến đổi trận văn kết hợp thành trận pháp mình muốn như vậy thành thục.