Sở dĩ vẽ Mê Lộ trận là vì nàng không muốn làm người không biết đi nhầm vào. Nhưng nếu kẻ tiến vào am hiểu trận pháp thì mê dược và phấn ngứa trên tơ đến lúc đó sẽ phát huy tác dụng. Ai có thể biết được kẻ bày trận sẽ hạ thuốc trong đó đâu.
Làm xong, Vân Khinh mới yên tâm tiến vào giúp Hàn Băng Vô Tình.
Tiến vào phòng, Vân Khinh như từ mùa xuân ấm áp tiến vào mùa đông khắc, thật lãnh cái loại này. Lãnh đến tận xương cốt cũng phải hàn.
Nhìn sắc mặt thiếu nữ tái nhợt gần như trong suốt, Vân Khinh cũng không chần chừ thêm nữa. Nàng vận chuyển linh lực một phần bảo vệ bản thân kinh mạch cùng bộ phận lục phủ ngũ tạng, một phần khác tập trung vào hai lòng bàn tay.
Theo linh lực bao quanh hết hai lòng bàn tay, trong căn phòng xuất hiện bọt nước ngưng tụ thành giọt, lơ lửng giữa không trung. Giọt nước xuất hiện ngày càng nhiều, tạo thành thuỷ cầu bao bọc lấy thân hình hai thiếu nữ vào bên trong. . Truyện Sủng
Cũng không biết hai nàng bên trong làm chuyện gì nhưng chưa đầy nửa khắc sau, thủy cầu từ bên trong đóng băng ra bên ngoài sau đó vỡ tan. Vô số mảnh băng toái rơi xung quanh hai người.
Lúc này, Vân Khinh quỳ một gối xuống đất, liên tục ho ra máu, ánh mắt kinh ngạc nhìn những mảnh băng vỡ xung quanh:"Chuyện này sao có thể…?"
Nhìn lên thiếu nữ ngồi xếp bằng trên giường kia, Vân Khinh vẻ mặt lộ ra kinh hoảng vội vàng loạng choạng đứng dậy đi về phía nàng.Chiếc giường nơi Hàn Băng Vô Tình ngồi cách chỗ Vân Khinh không quá năm bước xa nhưng Vân Khinh cảm thấy năm bước này phá lệ dài lâu. Đi được một bước, tâm nàng lại trầm xuống một phần.
Một chút ngoài lề.
"A a a! Tác giả chuyện này là thế nào? Ngươi đã làm gì Vô Tình muội muội?" Vân Khinh xách cổ áo tác giả chất vấn.
"Ta có thể làm gì nàng ấy?" Tác giả mờ mịt hỏi lại.
"Vậy muội ấy là sao thế kia?" Vân Khinh chỉ vào một bên ngồi bất động Hàn Băng Vô Tình.
Tác giả ngó một bên Hàn Băng Vô Tình về mặt ngây thơ vô số:"Không phải nàng vẫn còn sống sao?"