"Nga? Vì sao đâu?" Hàn Băng Vô Tình có chút hứng thú hỏi.
"Ta ghét nhất lũ nam nhân thối.Trừ phi ngươi là nữ nhân bằng không ta thà chết cũng không thần phục." Tuyết Phượng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng.
Hàn Băng Vô Tình có chút cứng ngắc, khóe miệng giật giật:"Nói như vậy nếu ta là nữ nhân vậy ngươi ngay từ đầu sẽ không tấn công ta sao?"
"Đúng vậy." Tuyết Phượng không chút suy nghĩ gật đầu.
"Nếu ta là nữ nhân ngươi cũng sẽ thần phục ta?" Nàng tiếp tục hỏi.
Tuyết Phượng gật đầu.
Nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tuyết Phượng:"Ngươi nói lời sẽ giữ lời sao?"
Tựa hồ không chịu được ánh mắt nghi ngờ của nàng, Tuyết Phượng tức giận:"Tất nhiên. Ta nói lời luôn giữ lời đâu giống nhân loại vô sỉ các ngươi."
"Như vậy liền hảo." Hàn Băng Vô Tình nói rồi dời đi cách đó ba thước.
Nàng vung tay tạo một kết giới rồi thay một trang phục nữ.
Khi lần nữa xuất hiện trước mặt Tuyết Phượng, nàng đã không có là bạch y thiếu niên mười lăm tuổi nữa mà là mười lăm tuổi bạch y thiếu nữ. Nếu không trên mặt còn mang mặt nạ và đôi mắt có hai màu khác nhau thì Tuyết Phượng chắc chắn sẽ cho rằng đây là hai người.
"Bây giờ ngươi nguyện ý thuần phục sao?" Thiếu nữ thanh âm dễ nghe vang lên.
"Tất nhiên. Tuyết Phượng ta nói lời luôn giữ lời. Ngươi chỉ cần lấy ra một giọt huyết điểm trên mi tâm của ta là được." Tuyết Phượng cao ngạo nâng đầu.
"Hảo." Rồi nàng không biết từ đâu lấy ra một cây ngân châm không chút do dự đâm vào đầu ngón tay.
Đưa ngón tay lên trước, một giọt huyết theo ngón tay nàng rơi giữ trán Tuyết Phượng. Giọt huyết của nàng như đóa hồng mai nở ra trên màu lông tuyết trắng của Tuyết Phượng. Chính là chỉ không lâu sau, giọt huyết ấy như bị hút khô, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thân hình Tuyết Phượng cũng theo đó mà biến hóa. Trong nháy mắt, Tuyết Phượng cũng theo vết máu biến mất mà trở nên trong suốt rồi không còn thấy đâu nữa.
Hàn Băng Vô Tình đi đến chỗ Tuyết Phượng lúc nãy xem xét rồi lâm vào trầm tư suy nghĩ:"Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao Tuyết Phượng lại biến mất?"
"Nơi này có chút kì quái, có lẽ khi tìm ra cách rời khỏi nơi này thì tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng." Nàng như nhận ra điều gì đó, ánh xuất hiện một tia kiên định rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Ba canh giờ sau,bóng dáng nhỏ bé của nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước. Nơi băng thiên tuyết địa này dường như chỉ có một mình nàng là sinh vật sống duy nhất ở đây.
Trước mặt nàng lúc này là một con sông khá lớn, nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy chính là lại không hề có một con cá nào.
Cúi xuống, đưa tay chạm vào dòng nước, nàng liền nhanh chóng rụt trở về. Nhìn thì không hề cảm thấy nước sông này có gì khác thường nhưng khi chạm vào mới biết nó lạnh đến mức nào.
Lãnh, thực sự lãnh, cái lạnh dường như có thể đông cứng cả thân thể lẫn linh hồn.
Ngón tay vừa chạm nước đã mất cảm giác. Hàn Băng Vô Tình nâng bàn tay nhìn những ngón tay đã mất đi tri giác. Chỉ mới chạm qua mặt nước mà những ngón tay ấy đã dần dần tím tái và có hiện tượng kết băng.
Tuy chưa từng gặp qua tình huống này nhưng bởi vì tính cách lạnh nhạt, bình tĩnh, gặp nguy không loạn, nàng đã nhanh chóng sử dụng linh lực tập trung xua đuổi hàn khí bên trong những ngón tay ấy.