Sau khi giải quyết xong một người, nàng tiếp tục hướng về phía những kẻ khác xuống tay. Trong lúc nàng ra tay, bọn họ đều không hề cử động, hay nói chính xác hơn là bọn họ đều không hề có khả năng cử động. Chuỷ thủ trong tay nàng như một lưỡi hái của tử thần cướp đi sinh mệnh của bọn họ. Nàng đi qua nơi nào, nơi đó đều có người ngã xuống.
Trên người bọn họ đều có một điểm chung là bị một trong hai vết thương trí mạng, hoặc là một vết máu ở cổ hoặc là một nhát ở tim. Tất cả đều không có một ngoại lệ nào.
Đương người cuối cùng ngã xuống cũng chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé lại đơn bạc của một nữ hài đứng trong đầy trời tuyết vũ.
Trên gương mặt non nớt dính đầy máu tươi nhưng cũng không che giấu được vẻ bình tĩnh. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hư không đạm mạc nói:"Ngươi hài lòng sao?"
"Đáng ghét." Mị Sương gian nan né tránh Hàn Băng Vô Tình trí mạng một kích, đề phòng nhìn xung quanh. Trên người nàng bị cắt khai vài khẩu tử, máu tươi không ngừng lưu. Lúc này, ánh mắt nàng toả định nhìn về một phía vị trí, hừ lạnh:"Ta tìm thấy ngươi."
Tử Ma Ô rời tay mà ra, nhanh chóng xoay tròn bay đến nơi Mị Sương nhìn.
Lưỡi dao gió từ Tử Ma Ô phá tan mọi vật cảm, cắt qua cánh tay thiếu nữ. Trên người nàng khắp nơi đều vô số là vết thương nhỏ, thêm một vết thương này nữa nhìn chung cũng không có gì khác biệt. Chỉ có điều bộ bạch y trên người đã loang lổ màu đỏ của máu và quan trọng là rách tung toé.
Bộ dạng của Hàn Băng Vô Tình so với Mị Sương thảm hơn rất nhiều. Dù sao thì Hàn Băng Vô Tình vốn đang bị thương, thực lực so với ban đầu cũng chỉ có một nửa và hơn hết, nàng lúc này cũng không hề thanh tỉnh.
Mọi chuyện nàng làm đều là theo bản năng.
Mặc dù vậy, con ngươi màu hổ phách vô thần kia của thiếu nữ như đã khóa định Mị Sương. Cho dù trên người vết thương chồng chất nhưng việc tiến lên công kích của Hàn Băng Vô Tình vẫn không hề dừng lại.