Băng lân hàn khí bức người nhưng lại không thể truyền đến tay nàng. Tay nàng không biến từ bao giờ đã đeo lên một đôi găng tay mỏng làm từ những sợi mảnh vô cùng tinh tế. Đây là một đôi găng làm từ tơ của ngàn năm Băng Tằm, là một bảo vật vô cùng trân quý mà nàng có được ở Táng Thiên Nhai. Đôi găng này mềm dẻo phi thường, có thể ngăn cản hàn khí không những thế nó còn là một vũ khí giết người không lưu một giọt huyết.
Vốn dĩ đôi găng này bị vứt một xó trong nhẫn trữ vật nhưng vừa rồi không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ đến nó. Nhờ vốn, đôi găng tay này mới có đất dụng võ.
Ngoài ra, nàng còn lấy ra một đoạn lụa cũng làm từ ngàn năm Băng Tằm. Đoạn lụa này cũng thập phần quen mắt, nó là đoạn lụa mà nàng dùng để ngủ (ai không nhớ có thể quay lại đọc chap 11).
Những phiến băng lân bay đến ngày càng dày đặc, Hàn Băng Vô Tình vừa đưa tay ra bắt vừa né tránh. Sau khi né tránh được những phiến băng lân đó, nàng dùng đoạn lụa cuốn chúng lại trả lại cho Băng Long Còn những phiến băng lân bắt được nàng cũng phi ra đánh vào những phiến băng lân khác. Có thể nói, nàng phi bách phát bách trúng. Vì thế, băng lân của Băng Long không ngừng rơi lả tả xuống đất.
Hàn Băng Vô Tình né tránh cũng vô cùng đẹp nhìn như một điệu múa uyển chuyển, nhẹ nhàng lại ưu nhã. Cách di chuyển, động tác giơ tay nhấc chân vô cùng tự nhiên, không thể bắt bẻ tựa hồ trời sinh đã có.
Nàng như một đóa tịnh thế liên hoa nở rộ giữa làn công kích dày đặc của Băng Long.
Nhìn thấy thân thủ và cước bộ né tránh của nàng, Băng Long không khỏi kinh ngạc, tán thưởng:"Nhân loại,ngươi rất xuất sắc. Thân thủ ngươi rất linh hoạt, cước bộ né tránh lại vô cùng huyền diệu."
Lời nói của Băng Long vừa dứt, nó kinh ngạc trừng lớn mắt:"Sao có thể? Nàng ta chỉ đơn giản là một nhân loại bình thường sao?"
Không biết từ lúc, Hàn Băng Vô Tình đang tránh né vô số băng lân của nó đã tiến cận. Trong tay nàng đã không còn là đoạn lụa nữa mà thay vào đó là một thanh nhuyễn kiếm chỉ thẳng nó, Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói:"Ngươi thua rồi."
Trong lòng Băng Long thu lại sự kinh ngạc, rồi mặc kệ Hàn Băng Vô Tình chĩa thẳng kiếm vào mình, nó ngửa đầu cuồng tiếu:"Ha ha ha ha ha ha. Nhân loại, ngươi rất mạnh. Ta thua tâm phục khẩu phục."
Lúc này, nàng bắt đầu thu hồi kiếm:"Ta có thể rời đi nơi này sao?"
"Tất nhiên nhưng trước hết ngươi phải khế ước cùng ta đã." Băng Long nói.
"Khế ước? Sao khi làm xong ngươi sẽ giống Tuyết Phượng dần biến mất trước mặt ta sao?" Hàn Băng Vô Tình hỏi.
"Điều này sau khi tất cả kết thúc ngươi tự khắc sẽ biết. Bây giờ, ngươi cần dùng chín mươi chín giọt huyết không thừa không thiếu một giọt điểm lên trán ta, như vậy là được." Băng Long đáp.
Hàn Băng Vô Tình cũng không nhiều lời nữa, nàng lại đưa ngón trỏ lên cắn, không thừa cũng chẳng thiếu nhỏ đủ chín mươi chín giọt huyết lên trán Băng Long.
Sau đó, nàng cũng phát hiện trên người Băng Long có biến hóa. Những giọt huyết sau khi tích trên trán Băng Long lần lượt biến thành từng sợi huyết tuyến du tẩu toàn thân của nó.