Trên gương mặt trứng ngỗng trắng nõn kia, đôi môi đỏ mọng mân khẩn:"Vương, ngài thực sự muốn lấy nhân loại đó vì phi sao?"
Nói xong, nàng đội lên đấu lạp rời đi. Trùng hợp là phương hướng nàng đi chính là con đường về phía Nhiếp Chính Vương phủ.
Nhiếp Chính Vương phủ.
Hình ảnh Phượng Kinh Hồng đưa tay muốn đỡ Hàn Băng Vô Tình xuống làm hai thủ vệ ngã phá tròng mắt. Vương gia của bọn họ từng đối ai ôn nhu như vậy sao? Đáp án khẳng định là không có khả năng. Đừng nói là hành động, ngay cả sắc mặt vương gia đối với ai cũng chưa từng hòa hoãn như vậy.
Hai thủ vệ vô cùng tò mò đưa tầm mắt ngước nhìn lên người ngồi trên lưng Hắc Diễm. Thấy được lư sơn chân diện mục của người tới, hai người không khỏi hít một ngụm khí lạnh nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình không còn che mặt nữa nên hai người đều thấy được dung mạo của nàng. Trong đầu bọn họ lúc này chỉ có bốn chữ tuyệt sắc phong hoa nói về bạch y thiếu nữ trên lưng Hắc Diễm.
Bởi vì dung mạo quá xuất chúng của Hàn Băng Vô Tình mà hai người đều không chú ý đến con Hắc Diễm mà nàng đang cưỡi chính là Lân Diệm của vương gia bọn họ. Nếu bọn họ chú ý đến chắc chắn sẽ tấc tắc bảo lạ bởi vì Lân Diệm trước giờ chỉ nhận định vương gia ngồi trên lưng nó. Nếu là người khác sớm đã bị nó quăng ngã không biết đã gãy bao nhiêu cái xương sườn mà chết.
Không để ý đến bàn tay của Phượng Kinh Hồng cũng tựa hồ cảm thấy không cần hắn giúp đỡ, Hàn Băng Vô Tình liền từ trên lưng Lân Diễm nhảy xuống. Động tác liền mạch lưu loát có ba phần ưu nhã, bảy phần tiêu sái.Quả nhiên, đã là mỹ nhân thì làm cái gì động tác cũng đều có thể vô cùng đẹp. Ngay cả động tác nhảy xuống từ trên lưng ngựa cũng cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui cảm giác.
Tuy nhiên, động tác của nàng đẹp thì đẹp đó nhưng rơi vào trong của hai thủ vệ thì hành động này chẳng khác nào đang khiêu khích quyền uy của vương gia bọn họ.