Nam nhân bên môi tràn ra ý cười, bình tĩnh cảm nhận sự lạnh lẽo thấu xương từ lớp băng mỏng truyền đến.
Đáp lại hắn là vô số băng châm sắc nhọn từ tay thiếu nữ bắn ra.
Với khoảng cách gần gũi như vậy, Phượng Kinh Hồng dù tốc độ né tránh có nhanh đến đâu thì cũng không thể trốn được số băng châm phóng ra như mưa này.
Tuy Hàn Băng Vô Tình không cho rằng số băng châm này có thể biến nam nhân thành con nhím nhưng ít nhất cũng sẽ làm hắn bị một chút thương tích.
Không nghĩ tới, băng châm vừa tới gần hắn chưa đầy ba tấc trong vòng đã bị không khí xung quanh hắn làm cho vỡ nát rơi xuống.
Trong số những mảnh vụn vỡ ra, có một mảnh bay về phía nàng, vút qua nàng gương mặt nhỏ để lại một đạo hoa ngân.
Thấy trên mặt thiếu nữ xuất hiện một miệng vết thương nhỏ, chảy xuống vài giọt huyết, Phượng Kinh Hồng sửng sốt, trong đầu có thứ gì đó ngo ngoe, rục rịch, sôi trào lên.
''Huyết này... thật thơm.''
Một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn mang theo sự hưởng thụ cùng tham lam.
Trong người hắn, có thứ gì đó mất khống chế muốn thoát vây mà ra.
''Câm miệng!"
Phượng Kinh Hồng đối thanh âm trong đầu khẽ quát, tâm thần tập trung áp chế đồ vật muốn thoát ly cơ thể mà ra.
Cao thủ chi gian so chiêu, chỉ một thoáng thất thần thôi cũng có thể thất bại trong tích tắc.
Chỉ thấy Hàn Băng Vô Tình bắt lấy cơ hội này, thân thể khuynh đảo về phía trước, một cái lộn mình đã vững vàng đáp chân còn lại lên một bên vai của Phượng Kinh Hồng.
Tuy một chân còn lại vẫn còn bị một tay của nam nhân dây dưa, nói chính xác hơn là bị nàng dùng băng dính cả tay hắn lẫn chân nàng vào nhau nhưng tư thế ngồi quỳ một chân trên vai nam nhân lại rất tự nhiên, không có một tia đột ngột cảm giác.
Tay nàng cầm một phiến băng mỏng lạnh, sắc như dao đặt vào cổ nam nhân, nhàn nhạt mở miệng.
"Vương gia, người thua."
Lời nói cùng cảm giác lạnh lẽo nhoi nhói ở cổ lôi lại tâm trí của Phượng Kinh Hồng.
Nhận thấy lúc này kết cục đã định, hắn cũng không hề ướt át bẩn thỉu mà nhận kết quả.
''Là bổn vương thua.''
Nam nhân lời nói vừa dứt, thiếu từ trên vai hắn nhảy xuống, phần băng liên kết giữa chân nàng và tay hắn đã biến mất từ lúc nào.
Đáp xuống mặt băng, cách nam nhân một khoảng không gần cũng không xa, Hàn Băng Vô Tình đối diện nhìn hắn mở miệng.
''Vương gia đã nhường.''
Nói rồi, xoay người rời đi.
Tuy là nàng giành thắng lợi nhưng nàng cũng nhận ra Phượng Kinh Hồng chưa dùng hết thực lực, đa số chiêu thức của hắn cũng chỉ là để né tránh đòn tấn công của nàng.
Hơn nữa, vừa rồi vào khoảnh khắc nàng nhận thấy hắn thất thần, hắn tựa hồ đang tập trung áp chế một cái gì đó vì thế nàng mới có thể thừa cơ mà nhập, chiến thắng hắn.
Chiến thắng này đối nàng có lợi nhưng nàng cũng không mấy cảm thấy vui vẻ.
Nhìn bóng thiếu nữ đi xa, Phượng Kinh Hồng con ngươi màu đen đột nhiên hóa thành màu đỏ như máu, khí thế cũng chuyển biến, lên tiếng gầm nhẹ uy hiếp âm thanh trong đầu.
"Ngươi còn không an phận, bổn vương cũng không ngại hủy đi ngươi."
''Khặc khặc...hủy đi ta? Chủ nhân ngươi tạm thời chưa đủ năng lực này...''
Âm thanh trong đầu hắn lên tiếng đáp lại.
Kèm theo âm thanh, trong thân thể hắn như có thứ gì đó nôn nóng muốn thoát ra.
''Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?''
Phượng Kinh Hồng vận dụng lực lượng áp chế lại đồ vật đang xao động không ngừng trong cơ thể.