Nam nhân kiêng kị nhất là có người nói bản thân không được, Quân Trường Phong có vài bực bội nói.
''Được hay không, ngươi nhìn sẽ biết.''
''Đạo cuối thiên phạt chắc chắn sẽ nhắm vào ta, ngươi có lên hay không cũng vậy. Ban đầu, thiên phạt sẽ nhắm vào bày trận giả nhưng vì ta sửa chữa nên sẽ biến thành người dùng trận sẽ chịu thiên phạt cũng chính là ngươi. Có điều ta cũng quên không nói đó chính là nếu có người giữa đường nhảy ra thay ngươi tiếp nhận thiên phạt thì những đạo sau đó sẽ nhàm vào kẻ đó.''
Hàn Băng Vô Tình ngồi xuống nói cho Quân Trường Phong cái này tin tức.
"Vậy ngươi..."
Như biết hắn muốn hỏi điều gì, Hàn Băng Vô Tình nghiêm túc lên tiếng trả lời.
"Nhất thời xúc động muốn biết cảm giác bị thiên lôi phách là cảm giác gì nên quên mất."
Câu trả lời đầy nghiêm túc lại có vài phần ấu trĩ của nàng không đủ sức thuyết phục, khó mà làm người tin tưởng được, ít nhất là Quân Trường Phong không tin.
Nhưng chưa đợi hắn nói thêm điều gì, nàng đã lung lay đứng dậy, xung quanh xuất hiện tầng tầng lớp lớp tường băng chuẩn bị đón nhận đạo thiên lôi cuối cùng rơi xuống.
Thân ảnh nàng mờ nhạt sau lớp băng dày nhưng vẫn còn mơ hồ hình dáng.
Ầm ầm ầm ầm.
Lôi vân cuồn cuộn, gió lớn nổi lên cuốn bay cát bụi, thổi y phục Quân Trường Phong cùng Ôn Cẩn Ngọc bay phần phật.
Chỉ này trận trượng, chưa cần biết đạo thiên lôi cuối cùng như thế nào cũng làm người sinh ra khiếp ý.
Trên tầng mây, lôi điện tập trung vào một chỗ hội tụ muốn giáng đạo thiên lôi cuối cùng cũng là đạo mạnh nhất để trừng trị kẻ nhân loại bé nhỏ mà to gan muốn nghịch thiên hành sự.
Xẹt xẹt.
Không một tiếng động báo trước, đạo thiên lôi cuối cùng rơi xuống tẫn mãnh hướng vị trí Hàn Băng Vô Tình mà phách.
Đạo thiên lôi này không lớn chỉ chừng bạc xà phẩm chất nhưng lôi điện trên người lại sáng hơn bao giờ hết, mang đến một loại cảm giác nguy hiểm hơn bao giờ hết, đặc biệt nó còn kèm theo một tia thiên uy.
Tầng tầng lớp lớp tường băng bị đạo thiên lôi với vạn quân chi thế này phá nát chỉ trong nháy mắt.
Đương Hàn Băng Vô Tình ngẩng đầu đón nhận đạo thiên lôi này cũng là lúc thiên lôi chỉ cách mi tâm nàng nửa tấc chi gian khoảng cách, một thanh kiếm xuất hiện, chắn trước mặt nàng.
Thân kiếm trong suốt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy thân long du chuyển, chuôi kiếm có hình dáng một con phượng hoàng giương cánh, giữa trán có một vết chu sa đỏ như máu.
Keng!
Đạo thiên lôi rơi xuống thân kiếm, từng tia lôi điện quấn quanh thân kiếm sau một lúc rồi biến mất.
Thanh kiếm tựa hồ khó chịu run rẩy một hồi rồi rơi xuống trước mặt nàng.
Nàng nhìn thanh kiếm trước mặt, trong đầu xuất hiện tên của nó 'Băng Tuyết Long Phượng kiếm' năm chữ.
Thanh kiếm này nàng có được không lâu nhưng nếu lúc này nó không xuất hiện, nàng cũng không chắc bản thân sẽ nhớ được mình có một thanh kiếm như vậy.
Tựa hồ biết được suy nghĩ nàng đã quên có một thanh kiếm như nó, uổng công nó xuất hiện giúp nàng đỡ đạo thiên lôi muốn mạng này, thân kiếm phát ra 'ong ong' vang như giận dỗi.
Hàn Băng Vô Tình mới không để ý tâm trạng của một thanh kiếm có đang giận dỗi hay không, đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, không màng sự kháng nghị của nó mạnh mẽ thu hồi.
Vừa thu hồi xong, thân ảnh của Quân Trường Phong đã đến trước mặt nàng, giọng nói không theo bất ngờ cùng không thể tin tưởng.