Bọn họ là hai nam nhân đầu đội trời chân đạp đất cư nhiên lại bị một nữ tử dùng một chiêu ném cho ngã chật vật thế này. Sau này bọn họ còn mặt mũi nào đi theo vương gia, còn mặt mũi nào trở lại gặp các huynh đệ trong vương phủ.
Mặc kệ hai thủ hạ bại tướng đang lung tung suy nghĩ, Vân Khinh thu hồi trường tiên tiến về phía Hàn Băng Vô Tình cung kính:"Tiểu thư, hai tên cản đường đã được dọn dẹp.Người có thể đi tiếp được rồi."
"Làm tốt lắm. Đi thôi." Nàng lên tiếng khen ngợi rồi cất bước rời đi.
Mặc bóng hình hai người rời đi, Phượng Kinh Hồng cũng không ngăn cản mà lâm vào trầm tư.
Thấy hết chuyện náo nhiệt, đám đông quần chúng hóng hớt cũng tản đi.
Hai huynh đệ Đao Quang và Kiếm Ảnh bộ dạng chật vật tiến lên:"Vương gia."
Lúc này, trên gương mặt tuấn mĩ của Phượng Kinh Hồng có chút âm trầm:"Đến một nữ tử cũng có thể làm cho hai người các ngươi biến thành cái dạng này. Bổn vương lưu lại các ngươi làm gì dùng?"
Đao Quang không phục lên tiếng:"Vương gia. Thuộc hạ bởi vì thấy nàng ta là nữ tử nên nhất thời khinh xuất chỉ tránh né chứ không đối với nàng ta hạ thủ."
Kiếm Ảnh phát hiện sắc mặt của vương gia từ khi nghe thấy lời của Đao Quang ngày càng không tốt. Hắn khẽ kéo ống tay áo của Đao Quang ngầm ra hiệu cho hắn đừng nói tiếp nữa những đã không kịp.
Sau khi Đao Quang dứt lời, khóe môi Phượng Kinh Hồng khẽ nhếch làm cho không khí xung quanh hai người bị đè nén, hô hấp không thông. Hắn lên tiếng hừ lạnh:"Hai ngươi bị nàng ta đánh bại là do các ngươi khinh địch coi thường đối thủ. Nàng ta tuy chỉ là một nữ tử nhưng cũng là một người có thân thủ không hề đơn giản. Nếu xét về toàn lực thì mỗi người các ngươi đều có thể đánh ngang tay với nàng ta. Nhưng xét về sự thông minh và linh hoạt thì hai người các ngươi hợp lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta. Nàng ta chỉ dùng nhất chiêu đã có thể đánh bại các ngươi trong khi không hề dùng đến linh lực. Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể thấy được nàng ta không đơn giản."
Hắn lại nhìn Đao Quang:"Nếu lúc đó nàng ta thật sự hạ sát chiêu ngươi nghĩ mình còn có thể đứng ở đây nói chuyện với bổn vương sao?"
"Xin vương gia trách phạt." Hai người nghe vậy không khỏi run rẩy đồng loạt quỳ xuống.
Phượng Kinh Hồng đứng dậy, rời đi.Khi đi qua hai người không khỏi buông xuống một câu:"Trở về lãnh phạt đi."
Hai người nghe vậy mới thở phào một hơi, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi, lão bản và tiểu nhị trốn ở một góc mới đi ra. Lão bản vỗ ngực:"May quá! Cuối cùng Nhiếp Chính Vương cũng rời đi."
Tiểu nhị cũng nói:"Đúng vậy. Không biết hai vị cô nương kia là thần thánh phương nào lại có thể đắc tội với Nhiếp Chính Vương mà vẫn bình yên vô sự rời đi."
"Còn phải nói sao? Được rồi ngươi còn không mau đi dọn dẹp đi. Cẩn thận không ta lại trừ tiền công bây giờ." Lão bản quay sang quát tiểu nhị.
"Vâng." Tiểu nhị nhanh chóng đi làm việc.
"Thế ấm trà này thì phải làm sao a?" Tiểu nhị cầm ấm trà có trà Hàn Băng Vô Tình pha.
Đúng lúc này, Kiếm Ảnh quay lại, cướp lấy ấm trà trên tay tiểu nhị:"Vương gia lệnh cho ta quay lại lấy ấm trà." Rồi nhanh chóng rời đi trước con mắt kinh ngạc của hai người.