Nàng ta thu hồi ánh mắt đánh giá Hàn Băng Vô Tình, lau vết máu bên khóe miệng, lảo đảo đi về phía trước vài bước rồi dừng lại. Đôi mắt nàng nhìn về phía Phượng Kinh Hồng, ánh mắt có thứ gì đó phức tạp mà Hàn Băng Vô Tình không hiểu. Nàng ta có tiếng nói như hoàng anh, lời nói có chín phần cung kính, một phần không cam lòng:"Người mà ngài chọn quả nhiên không đơn giản. Cho dù là nữ nhân đứng bên cạnh, bất kể dung mạo hay thực lực đều không dễ gì tìm được chỗ bắt bẻ. Chỉ duy nhất có một khuyết điểm là...ngực nhỏ điểm.''
Vân Khinh đuổi ngựa chạy đến nghe được lời này thời điểm suýt một đầu quăng ngã ngựa đi xuống. Cũng may, nàng phản ứng kịp thời nếu không truyền vào Vân Lạc trong tai chắc chắn sẽ dùng chuyện này nhắc đi nhắc lại cười nhạo nàng.
Mặt khác, hầu hết đám thuộc hạ của Phượng Kinh Hồng đuổi đến cũng kịp nghe được lời này liền đồng loạt nhìn về phía Hàn Băng Vô Tình. Sau đó, cả đám ăn ý cùng nhau gật đầu xác định ngực của Hàn Băng Vô Tình có điểm nhỏ.
"So với cô nương ngực đại, tiểu nữ tử hổ thẹn không bằng." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí nhàn nhạt nói ra một câu nói. Đặc biệt, khi nói ra loại này lời nói, nàng không một chút ngượng ngùng, mặt không đổi sắc rất phần ra hỉ nộ có thể nói cho dù là trời sụp nàng cũng vững như thái sơn.
Hiển nhiên, Phượng Kinh Hồng cũng không để cho hắc y nữ nhân tiếp tục giằng co với Hàn Băng Vô Tình. Hắn không kiên nhẫn đối diện nữ nhân hỏi:''Mị Yên, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?''
Hiển nhiên, lời này khẳng định hắn và nàng nhận thức.
Mị Yên một tay ôm ngực, một tay che miệng cười khanh khách, vũ mị tận xương hỏi lại:" Lý do Mị Yên xuất hiện nơi này chẳng lẽ ngài lại không đoán ra sao?''
Lời này của nàng ta làm sắc mặt của Phượng Kinh Hồng trầm xuống nhưng không đợi Phượng Kinh Hồng nói thêm điều gì, nữ tử tên Mị Yên đã nhanh chóng lắc mình rời khỏi. Trước khi bóng dáng của nàng ta hoàn toàn biến mất, tiếng nói như hoàng anh của nàng ta lại vang lên:"Mị Yên sẽ còn trở lại cùng nhiều trở thủ khác. Đến lúc đó, Mị Yên xem ngài làm thế nào bảo vệ nàng chu toàn."