Đám người Vân Khinh đang làm một giấc mơ ngon lành thì nghe thấy một thanh âm lành lạnh:"Mấy người còn không dậy thì ta đành để các người cả đời ở lại đây luôn vậy."
Đám người đang ngon giấc bất giác rùng mình một cái, Vân Khinh vẫn cố chấp nhắm mắt hàm hồ lên tiếng:"Đừng có xảo, để cho ta ngủ thêm lát nữa."
Nói xong, Vân Khinh mới phát giác có điều gì đó không thích hợp, giọng nói vừa rồi vô cùng quen thuộc. Nàng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì âm thanh kia lại vang lên:"Nga ~! Vậy làm phiền rồi! Mọi người tiếp tục ngủ cả đời ở lao ngục đi. Ta đi đây, không cần tiễn."
Vân Khinh đầu óc mơ hồ nghe vậy đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng nhận ra giọng nói vừa rồi là của Hàn Băng Vô Tình. Nghĩ vậy, nàng mở choàng mắt thấy một hắc y nhân dáng người nhỏ nhắn đã đi xa vài bước.
Bóng người chậm rãi càng đi càng xa, Vân Khinh thấy vậy nóng nảy lớn tiếng gọi:"Từ từ đã!"
Âm thanh của nàng quá lớn làm bóng người đang định rời đi không khỏi dừng bước cũng đánh thức hai người ẩn nấp đang ngủ gật ở gần đó. Hàn Băng Vô Tình thấy hai người đang ẩn nấp mở mắt nhập nhèm liền miễn phí tặng cho bọn họ hai ngâm châm. Vì thế, hai người bất giác lại tiếp tục lâm vào mộng đẹp.
Nàng đứng đó không hề có ý muốn quay đầu lại lên tiếng:"Phó cung chủ Vân Khinh và tám người của phân bộ Ẩn Tinh không phải muốn ngủ tiếp sao?"
Vân Khinh ngượng ngùng sờ mũi:"Thuộc hạ không biết cung chủ đến a!" Nàng vừa nói vừa khua đám người dậy. Cũng lạ thật, lúc nãy nàng lớn tiếng như vậy mà bọn họ ở gần nàng vẫn có thể tiếp tục ngủ ngon, điều này thật đáng ngạc nhiên. Xem ra tố chất tâm lí của bọn họ được Vân Lạc rèn luyện rất tốt, ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể ngủ say như chết.
Bị bất ngờ gọi dậy,đám người mờ mịt nhìn nhau, Vân Khinh cũng không giải thích.
Lúc này, Hàn Băng Vô Tình xoay người lại lạnh nhạt lên tiếng:"Các ngươi còn muốn ở trong đó cả đời sao?"
Nghe thấy âm thanh này, tám người của phân bộ Ẩn Tinh giật mình ngơ ngác nhìn hắc y nhân. Hắc y nhân ăn mặc kín mít chỉ để lộ ra một đôi mắt màu hổ phách. Tuy vậy, nhưng đám người từng nhìn thấy người đứng sau lưng Điệp Sát vẫn có thể biết được người đến là ai.
Cả đám cà lăm:"Cung...cung...cung chủ."
"Từ giờ gọi ta là tiểu thư." Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt phân phó.
Đám người nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng cung chủ phân phó như vậy ắt có lí do của nó. Cả đám đồng thanh đáp:"Rõ! Cung... tiểu thư."
"Được rồi. Các ngươi còn không mau chóng ra ngoài, muốn ở trong đó cả đời sao?" Hàn Băng Vô Tình xoay người rời đi chỉ lạnh nhạt để lại một câu.
Vân Khinh nghe vậy, nhìn đến cửa nhà lao, không biết từ bao giờ Hàn Băng Vô Tình đã mở khóa cửa lao ra rồi.
Đám người vội vàng ra ngoài đuổi theo cung chủ của bọn họ. Vân Khinh tiến lên nói chuyện với Hàn Băng Vô Tình:"Tiểu thư, linh lực của bọn ta bị phong bế rồi."
"Bây giờ thử vận chuyển lại xem." Hàn Băng Vô Tình không cảm xúc trả lời Vân Khinh một câu không đầu cũng không đuôi.