Mục lục
PHƯỢNG HỌA PHONG VÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụi hồi lâu, xác định mắt bản thân không hề bị mờ lúc sau, hắn mới nhìn lại biểu tình của Phượng Kinh Hồng. Quả nhiên, vương gia của hắn không hề cười, ngay cả khóe môi cũng chưa hề cong lên một chút nào. Vừa rồi hẳn là hắn hoa mắt nhìn lầm.



"Bây giờ nàng ta đang làm gì?" Đột nhiên tiếng nói của Phượng Kinh Hồng vang lên làm Diệp Phong hoảng sợ suýt trượt chân ngã xuống.



Nhanh chóng giữ lại thăng bằng, hắn ra tiếng bẩm báo:"Nàng ta đang cùng tỳ nữ của mình có mặt tại một ngôi đình hóng gió."






Phượng Kinh Hồng biết được địa điểm liền bước chân ra ngoài đi về hướng ngôi đình hóng gió mà Diệp Phong vừa nói. Trước khi đi, hắn còn lên tiếng căn dặn:"Chỉ cần là người của Nguyệt Hoa viện có yêu cầu gì thì đều cho người đi làm được nếu yêu cầu đó không quá phận."



"Rõ." Diệp Phong lên tiếng trả lời. Hắn cảm thấy từ khi hai người kia tiến vào vương phủ, vương gia lực chú ý của vương gia bị bọn họ phân đi không ít. Ví dụ như khi vị tiểu thư kia bị thương, hắn lần đầu tiên thấy vương gia của hắn chạm vào một nữ nhân. Hơn nữa, vương gia còn ôm như vậy khẩn, đi như thế gấp gáp còn để cho vị kia đích thân cứu trị. Vị kia đã mấy năm nay không ra tay không vì không có khả năng mà vì là quá có khả năng nhưng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì mà bị vương gia vắng vẻ. Cũng may mấy năm nay vương gia không có bị thương nên vị kia cũng không cần ra tay nhưng không ngờ lần này vì một nữ nhân, vương gia lại hạ lệnh cho hắn ra tay.



Mà thôi, lo cho kẻ khác vẫn là lo cho chính mình. Hắn vẫn lên làm tốt chuyện của hắn thì hơn. Nghĩ vậy, Diệp Phong nhanh chóng đi phân phó người làm việc.






Vân Khinh vùi đầu trong đống giấy cùng Hàn Băng Vô Tình vẽ lại sơ đồ Nhiếp Chính Vương phủ chợt làm một cái vươn vai. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy bóng người đi tới, ngữ khí không xác định nói nhỏ với Hàn Băng Vô Tình:"Di? Tiểu thư có người hướng chúng ta đằng này đi tới. Nếu ta nhìn không nhầm người tới hình như là Nhiếp Chính Vương."



Hàn Băng Vô Tình không hề ngẩng đầu nhưng hai tay đã thuần thục xếp gọn lại những trang giấy vào một chỗ. Chỉ ống tay áo đảo qua, toàn bộ đồ vật đã bị nàng cất vào nhẫn trữ vật, không để sót bất cứ thứ gì có thể làm vật chứng gây bất lợi cho hai người.



Thấy Hàn Băng Vô Tình trấn định tự nhiên thu hồi sơ đồ Nhiếp Chính Vương phủ chưa được các nàng vẽ xong ngay trước mặt chính chủ, Vân Khinh cũng tự tin không ít.



Không những thế, Hàn Băng Vô Tình đã bày ra trà bánh chờ Phượng Kinh Hồng đi tới.



Nhìn đĩa bánh hoa đào trước mặt, Vân Khinh thực sự cảm thấy vô cùng ghen ghét Phượng Kinh Hồng. Loại điểm tâm này thực sự rất ngon. Nàng thỉnh thoảng nàng mới được ăn một lần nhưng lần này, Hàn Băng Vô Tình lại lấy ra chỉnh thể một đĩa mười khối làm nàng hảo thèm nha. Chính là, Vân Khinh nàng là một người tỳ nữ ưu tú, sao có thể chỉ vì một đĩa điểm tâm mà thất thố được quan trọng là không thể làm tiểu thư của nàng mất mặt. Nhưng mà trong lòng nàng thật sự hảo thèm nha!



Tựa hồ nắm bắt được tâm lý hoạt động của Vân Khinh lúc này, Hàn Băng Vô Tình hướng nàng nói:"Trở về cho tỷ một đĩa."



Nghe được câu này, Vân Khinh trong lòng nhộn nhạo. Nàng nhìn đĩa bánh hoa đào trên bàn tựa hồ cũng không hề cảm thấy thèm như vậy nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK