Cảm thấy thân thể của nàng không còn run rẩy như vừa nãy nữa, hắn mới tăng thêm tốc độ dưới chân.
Sau khi đi qua và dừng lại trước nhiều cung điện, Hàn Băng Vô Tình trong lòng mới thập phần chắc chắn nam hài tám tuổi này không đưa nàng về đến nơi là không chịu bỏ qua.
Lúc này, hắn ôm nàng đi lướt qua trước tẩm cung của hoàng hậu, nàng biết bản thân cũng không thể nào để hắn ôm bản thân đi mãi được nữa.
Nếu cứ để hắn ôm đi mãi như vậy thì chờ đi hết khắp nơi trong hoàng cung thì chắc chắn dù trì độn đến mấy hắn cũng sẽ nhận ra điều gì đó không đúng.
Huống chi, nàng có thể cảm giác được nam hài này cũng không phải kẻ ngốc mà ngược lại rất thông minh.
Nếu thời gian tiếp tục kéo dài lâu hơn nữa, hắn sẽ nhận ra bản thân nàng không thành thật.
Chờ một hồi, nàng mới giật giật thân thể nhỏ nhắn của mình, mềm mại gọi hai chữ.
''Ca ca.''
Thấy nữ hài lên tiếng, hắn dừng lại bước chân, trùng hợp là dừng lại ngay trước tẩm cung của hoàng hậu.
''Tiểu muội muội sao vậy?''
Hàn Băng Vô Tình nhìn về phía cửa, nhẹ nhàng nói.
''Nơi này.''
''Nơi này sao?''
Nam hài sửng sốt, nhìn tấm biển trên cửa, thuộc về tẩm cung của hoàng hậu, 'Phượng Tê' cung hai chữ.
''Muội là công chúa sao?''
Nam hài hỏi, giọng nói mang theo mặt khác ý nhị, dường như có một âm mưu nào đó được tính toán trong đó.
''Ca ca, thả ta xuống.''
Hàn Băng Vô Tình nhạy cảm phát hiện ra lời nói của hắn có vài phần không đúng, giãy giũa muốn từ trên người hắn đi xuống.
''Ngoan đừng nháo, để ca ca đưa muội vào.''
Hắn ôm lấy nữ hài trong lòng nhảy qua tường tiến vào rồi mới đặt nàng xuống.
Chân vừa chạm đất, Hàn Băng Vô Tình lời không nói một chữ, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn một cái liền xoay người ly khai.
Mới bước đi được một bước, nàng đã cảm thấy đau nhói từ một chân truyền đến.
Nếu không phải cơn đau này truyền đến, nàng cũng không nhớ ra chân mình bị vặn thương sự tình.
Tuy vậy, nhưng nàng cũng không hề dừng lại, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra tiến về phía trước, nhanh chóng rời xa nam hài cho nàng cảm giác nguy hiểm đằng sau kia.
Thấy nữ hài một tiếng tiếp đón cũng không đánh liền vô tình xoay người, nam hài vẫn đứng nhìn không nói gì cho đến khi đem dáng đi miến cưỡng thu hết vào đáy mắt mới lên tiếng.
''Tiểu muội muội, muội không định trả lại áo cho ca ca sao?''
Bước chân ngắn của nàng chưa đi được mấy bước bị hắn lời này làm cho sửng sốt, quay lại cũng không phải mà tiếp tục bước đi cũng không xong.
Thấy nữ hài dừng lại, nam hài mới từ đằng sau tiến lên ôm lấy nàng, cầm lấy chân ngắn bị vặn thương của nàng lên xem xét.
Vừa rồi hắn ôm nàng suốt mà không biết nàng bị thương đúng là sơ suất.
Nữ hài này là người của hắn sao có thương trước mặt hắn như vậy.
Nam hài bất tri bất giác đã đem Hàn Băng Vô Tình liệt vào người của hắn trong khi thời gian mà bọn họ gặp nhau cũng chỉ là vừa mới sự tình.
Hắn xem chân nàng cũng chỉ là hơi bị vặn đến một chút liền ngồi xuống, ôm lấy nàng đặt lên đùi mình, một tay cầm chân nàng, một tay dùng sức, tức khắc nơi nàng bị vặn đến liền trở lại vị trí ban đầu.
Làm xong hết thảy, hắn mới nhìn xuống nữ hài trong lòng, lên tiếng hỏi nàng.
''Đau sao?''