Sau khi nghe hai huynh muội họ báo cáo tình hình của Điệp Sát,Hàn Băng Vô Tình nói: "Vân Lạc đại ca,Vân Khinh tỷ tỷ, ba năm qua vất vả cho hai người rồi."
Nghe vậy,hai huynh muội liền xua tay lắc đầu,Vân Lạc nói: "Không,chúng ta không hề vất vả, ngoài ra chúng ta còn phải cảm ơn muội.Nếu không phải năm năm trước,muội bỏ tiền giúp chúng ta chôn cất cha còn dạy chúng ta một thân bản lĩnh thì chúng ta làm sao có ngày hôm nay. Điệp Sát vốn là do muội bỏ tiền,bỏ sức ra xây dựng,chúng ta chỉ giúp quản lý mà thôi."
Ba người tuy nói chuyện khách sáo nhưng trong lòng vốn coi nhau như người thân.Sau một lúc hàn huyên, Vân Lạc nói với Hàn Băng Vô Tình:"Vô Tình muội muội,sau này muội lên làm cung chủ của Điệp Sát, ta nghĩ nên triệu tập những thành viên từ các phân bộ của tổ chức đến ra mắt muội để tránh sau này vô tình gặp mặt họ lại không cẩn thận xúc phạm đến muội.
"Được, vậy việc này làm phiền huynh rồi." Nàng nhàn trả lời.
"Không có gì, việc này cứ để ta lo." Vân Lạc vui vẻ đáp.
Vân Khinh nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng:"Cung chủ vậy thuộc hạ phải làm gì."
Hàn Băng Vô Tình nhìn nàng, suy nghĩ rồi nói:"Vân Khinh tỷ tỷ không cần quá câu lệ tiểu tiết như vậy. Sau này không có người ngoài,tỷ tỷ cứ gọi ta là Vô Tình muội muội được rồi. Việc ta muốn tỷ là phái người đem thư mời đến các thế lực từ lớn đến nhỏ đến tham gia việc chính thức lên ngôi cung chủ của muội." Sau đó, nàng quay sang nói với Vân Lạc:"Vân Lạc đại ca,ta muốn ngày mai huynh triệu tập đầy đủ mọi thành viên của các phân bộ đến đây ra mắt ta trước.Tiếp đó, huynh cho người của phân bộ Ẩn Tinh đi chuẩn bị mọi thứ để ba ngày sau tiếp đón người của các thế lực đến."
Huynh muội họ Vân động loạt đáp ứng rồi xoay người đi phân phó thuộc hạ để lại Hàn Băng Vô Tình một mình suy nghĩ.
Hai huynh muội họ Vân vừa đi vừa nói chuyện, Vân Khinh lên tiếng trước:"Đại ca, ba năm không gặp, muội thấy cung chủ lớn lên ngày càng xinh đẹp có thể nói là người đẹp nhất mà muội từng thấy. Chỉ là tính cách nàng ấy vẫn không hề thay đổi,vẫn lạnh nhạt cùng xa cách như cũ. Muội cảm thấy nàng ấy luôn giữ khoảng cách với chúng ta dùng là trong thời gian cùng hai năm chung sống của ba năm trước hay là bây giờ cũng vậy."
Vân Lạc nhìn muội muội mình nói:"Có lẽ muội ấy có nỗi khổ riêng,từ năm trước hay trong hai năm chung sống, khi muội ấy giúp chúng ta,ta đã nhận thấy được. Trong ánh mắt muội ấy có một tia bi thương được ẩn dấu rất kỹ nhưng ta lại vô tình nhìn thấy được.Thôi không nói chuyện này nữa,dù sao thì muội ấy cũng đối với chúng ta rất tốt không phải sao?"